được lên chức nhưng mà khóc nhiều hơn cười

tin vui sau 1, 5, 3 tháng với rất là nhiều pha trời ban ánh sáng 5 tháng tư bề sóng gió kéo về thì mình cũng đã được promote mình được thăng chức lên một cái vị trí cao hơn. Tưởng tượng là đang có tiếng vỗ tay như mọi người. Nói chung thì đây là một cái tin vui nhưng mà mình đang kể tin vui này với một cái tâm trạng nó nắng hết sức mình, cảm thấy áp lực các bạn ạ, vui thì vui thật vui. Là bởi vì những cái sự cố gắng, những cái nỗ lực của mình cũng như là những cái thành tựu mình đạt được đã được mọi người ghi nhận và được mọi người đón nhận một cách rất là niềm nở.

Nhưng đồng thời thì mình cũng cảm thấy rất là áp lực bởi vì là mình cảm thấy bản thân mình còn một cái khoảng cách khá là xa để đạt được tới cái độ chính là cái độ gọi là kinh nghiệm để có thể ngồi lên được một cái vị trí cao hơn cho nên là. Áp lực, áp lực, áp lực được. Nhưng mà bây giờ thì sự tình thì nó cũng tới rồi biết làm sao được cho nên là. Ừm nếu như các bạn đã từng Xem vlog của mình thì mình đã từng làm một cái tập về cái chuyện gọi là đừng bước ra khỏi vùng an toàn. Mình sẽ để link ở đây, hoặc là ở đây để các bạn nào chưa Xem có thể Xem nhưng các bạn có thể hiểu mình là một đứa hoàn toàn không cổ súy cho cái chuyện gọi là bước ra khỏi vùng an toàn một cách ngu xuẩn để rồi tử thương tử vong và không toàn mạng trở về thì no. No no no, mình rất là ủng hộ cho cái chuyện làm cách nào để các bạn có thể mở rộng cái vùng an toàn của mình một cách chậm và chắc. Để mà có thể lớn lên một cách gọi là lớn lớn thì vẫn lớn, nhưng mà nó vẫn có cái sự ổn định và nó có cái sự 9 chắn chững chạc trong cái quá trình đó chứ không phải là một cái, không phải là cái việc mặc một cái áo quá rộng xong rồi bơi không nổi trong đó thì. Nhưng mà có vẻ như là thời gian thì không còn nhiều và những cái kỳ vọng, những cái khối lượng công việc thì ngày nó một nở ra và mình thì cũng không còn nhiều thời gian để có thể gọi là chính từ từ được nữa và mình buộc phải chiến nét hơn một chút xíu thôi và hi vọng là trong thời gian sắp tới, mình sẽ có thể chiếm từ từ chứ không tự thương và trở về. Thì thật ra mà nói như ngày xưa khi mà còn ở công ty cũ cách đây 1 5, 6 tháng, tức là ở suntory pepsico thì mình cũng mang tiếng là trưởng phòng nhân sự của một cái nhà máy lớn lắm nhất nhì của suntory pepsico. Nhưng mà khổ nỗi, cái vấn đề là ở thời điểm đó, thứ nhất là mình không có lính quản lý trực tiếp. Mình làm việc khá độc lập với cái thứ 2 nữa là vì ở phía trên mình thì vẫn có sếp to hơn, cho nên là mình cảm thấy cũng kiểu an toàn ấy những cái việc gì mà sếp ra mình làm mình chỉ triển khai là chính thôi chứ mình cũng không có phải tự đưa ra một cái đường, lối gì cả, cho nên mình cũng cảm thấy không có bị hồi hộp mấy. Nó giống như cái kiểu là ngày xưa, khi các bạn đi học thì mỗi lần các bạn đi thi một cái gì đó, thầy cô giáo sẽ luôn đưa cho bạn một cái bộ đề cương để các bạn có thể tự ôn tập thì các bạn chỉ cần học đúng cái đề cương đó thôi thì các bạn sẽ không được mời thì cũng được 8 điểm. Nó giống như kiểu ngày xưa đi làm thì sếp nói gì mình làm đó thôi, mình cũng không cần phải làm một cái gì, nó quá là xuất sắc thì mình cũng đã đảm bảo được cái tính chất công việc của các phòng ban nó ổn định rồi và hơn nữa thì ở tại pepsi thì nó cũng ổn định ấy, nó không có nhiều thay đổi, nó cũng không có đòi hỏi nhân viên phải đưa ra quá nhiều những cái sáng kiến, những cái sáng tạo hoặc là những cái. Đổi mới gì nhiều cho nên là mọi việc ở đó nó cũng khá là nhẹ nhàng xong. Bây giờ ngồi mình nghĩ lại và mình kể lại thì mình thấy nó nhẹ nhàng nhưng mà chắc cái thời điểm khi mình còn đang ở trong cái vị trí đó với một cái số 5 kinh nghiệm ít hơn thì chắc mình cũng lo sợ tụt cả xilíp ra ấy chứ ở đó mà nhẹ nhàng. Thôi kệ đi, dù sao thì mình cũng đã tiến hóa đến tận bây giờ để mình nhớ lại thì mình cũng thấy nó nhẹ nhàng thì chắc là hồi đó mình cũng thấy nhẹ nhàng thật. Nhưng mà khi qua cái vị trí mới lazada rồi thì mình không có được cái giấc mơ em đẹp đó nữa. Bởi vì bây giờ mình đang đóng cái vai trò là trưởng phòng của một bộ phận, nghĩa là mình sẽ phải tự nhận định Xem là công ty của mình đang gặp cái vấn đề gì và ở cương vị của mình, cái phòng ban này mình sẽ cần phải làm những cái gì, triển khai những cái gì để giải quyết những cái vấn đề mà công ty đang gặp phải. Mình tự lên ngân sách mình sẽ phải tự đi nói chuyện với những sếp to hơn. Để mà có thể xin được ngân sách và thuyết phục mọi người là chúng ta cần phải làm những cái điều đó. Đồng thời thì mình cũng phải biết cách để quản lý cái tim bên dưới của mình để làm thế nào có thể triển khai được tất cả những cái thứ đó. Bởi vì đương nhiên là một mình mình không thể làm tất cả mọi thứ đúng không? Cho nên là ừ. Biết sao được? Mình cần phải học và mình cần phải lớn hơn thôi, cho nên là. Không những nói đi ngang đây rồi mình nhớ lại ngày xưa ngày xưa hồi còn nhỏ hơn cả mình có một cái một suy nghĩ rất là khốn nạn nhưng mà mình không biết là có bạn nào có cùng suy nghĩ với mình không. Là thời điểm đó mình có một cái suy nghĩ là mọi việc trong team thì đều đã được triển khai bởi những bạn nhân viên rồi thì không hiểu sếp ở phía trên làm cái gì mà ngồi đó xong rồi lương rất là cao 0, 0, 0 con không có đứa nào có cái suy nghĩ đó không. Mình không biết nhưng thực sự ngày xưa mình có suy nghĩ đó thiệt cho đến khi bây giờ mình ngồi vào cái vị trí của sếp rồi mình mới bắt đầu hình dung ra là. Và thật ra chỉ nội cái chuyện mà tìm ra được cái vấn đề công ty đang gặp phải sau đó đi xác thực Xem cái vấn đề mà mình nhận định có đúng là cái vấn đề mà công ty đang cần giải quyết hay không, rồi đưa ra cái ý tưởng để giải quyết rồi đi nói chuyện với các cấp lãnh đạo cao hơn để thuyết phục họ triển khai cái ý tưởng đó, rồi cấp ngân sách cho mình chạy xong rồi đi làm việc với những cái phòng ban liên quan để họ đồng ý. Họ triển khai cái chương trình này cùng với mình thì đó là một cái thứ rất là đau đầu. Làm phá hoại rất nhiều nơron thần kinh và rất là stress, mệt mỏi. Và chưa kể là cứ lâu lâu lại có một quả bom nó thả vô đầu kiểu như là hôm nay cấp cao nhất là cấp lãnh đạo cấp cao đồng ý triển khai ngày mai, họ lại đổi ý họ lại 0 VND ý nữa rồi lại có những cái thứ sự cố thay đổi, ví dụ như là dịch đoạt rồi. Vân vân mây mây mình lại phải nghĩ cách là xử lý làm sao trong cái tình thế dịch đoạt như vậy rồi lại chi phí ngân sách và cân đối như thế nào, cân qua cân lại cân qua cân lại để vừa triển khai được cái những cái dự án mà mình muốn triển khai, đồng thời cũng không có bị lỗi ngân sách của phongban chẳng hạn. Thì nó là một cái, quá trình nó rất là đau đầu, nó rất là mệt mỏi và nó rất là tốn thời gian. Thật sự là nó rất là tốn thời gian luôn á mọi người và mình cứ tưởng chừng là mặc dù như mình sếp mình ngày xưa không không bao giờ phải đụng tay, đụng chân vào làm một cái triển khai gì một cách rất là cụ thể và không mệt về mặt gọi là thể chất, nhưng mà thực sự là những cái công việc mà đòi hỏi những cái suy nghĩ ở cái tầm gọi là cao hơn như vậy. Nó rất là mệt về cái mặt gọi là tinh thần và nó nó nó sẽ chát lắm, cho nên bây giờ đôi khi mình ngồi mình suy nghĩ mình không biết là. Không biết là các bạn nhân viên của mình ở phía dưới mình có bao giờ có cái suy nghĩ là chả hiểu ông hiểu ông ấy làm cái gì không? Thấy động chân động, làm động tay vào những cái việc gọi là triển khai của team mà lúc nào cũng tỏ vẻ nguy hiểm 2. Chắc có lẽ nào vì ngày xưa mình đã từng rất là mất dạy với sếp? Bây giờ mình bị nghiệp quật không chạy khổ quá đi mất. Đó bởi vì ngày xưa là mình cứ đi thi là mình có một bộ đề cương cho sếp giao rồi cho đến khi sang bên này mình phải tự thích nghi mình phải tự học tập để mình nghĩ ra cái cách làm sao để mình có thể tự viết ra được cái bộ đề cương cho team của mình thì nó đã là cả một quá trình đòi hỏi mình phải học tập và thích nghi. Rất là rất là dài hơi và rất là mệt rồi và lại thêm nữa là mình bây giờ có một team để quản lý mình bắt đầu phải để ý hơn đến những cái chuyện quản lý cảm xúc cá nhân của bản thân mình rồi để ý Xem là các bạn nhân viên phía dưới đã có hoàn thành công việc của các bạn ấy hay chưa? Chẳng có vui có buồn, có giận, có hờn tâm sinh lý có ổn định không, rồi nào làm phát triển sự nghiệp cho các bạn các thứ này kia nữa thì thật sự đó là tất cả những cái thứ mà trước đây mình không lường trước được. Mặc dù ở cương vị của một người làm llpb thì mình rất hay đi nói hay đi tư vấn cho những cái anh, anh chị trong công ty khác là cái chuyện là anh chị phải thế này thế kia với nhân viên anh chị phải sắp xếp thế này thế kia với cái khối lượng công việc nghe thì có vẻ rất là tư vấn viên nhưng mà thực sự mình không có kinh nghiệm trực tiếp để làm những chuyện đó cho đến khi mình sang thiết bị mới lazada và mình thấy là. Ngày xưa mình tư vấn thì hay lắm chứ mà bây giờ đến lúc mà thực tế mình lao vào mình làm rồi thì tussaud đúng là dập mặt chứ không đùa và. Mình hi vọng là một cái thằng mù mà dắt cả một team đi tìm đường như thế này thì. Có những kết quả nhất định và hy vọng là những cái đường, lối mình vẽ ra thì không khiến tim mình bị lạc chứ? Nếu mà bây giờ bị lạc một cái là có thể cả đám team mình nó lao vào nó giết mình luôn chứ cũng không phải là là đùa đâu mà các bạn biết thôi. Không một cái vấn đề nữa là ngày xưa khi mình mới qua lazada thì mình có rất nhiều thứ để mình thấy là ồ. Đây là vấn đề vấn đề, vấn đề có rất nhiều vấn đề mình cần giải quyết nhưng mà sau khi mình đã làm 1, 5, 6 tháng và đến khi mà mình được ngồi lên một vị trí cao hơn rồi thì tất cả những cái vấn đề mà nó nằm ở cái bề mặt nổi nó đã được giải quyết gần hết rồi. Cái cho nên bây giờ để mà tìm ra được những cái giải pháp tốt hơn. Ưu việt hơn thì nó là một quá trình rất khó các bạn tưởng tượng, giống như kiểu là khi các bạn mới đi thuê một căn nhà trọ, các bạn sẽ thấy rất là nhiều thứ các bạn phải dọn dẹp rất nhiều thứ. Các bạn cần phải trang trí cần phải làm cho nó sinh động hơn. Nhưng mà đến khi các bạn đã có một cái phòng trọ đẹp đẽ, sạch sẽ như ý các bạn rồi để tìm ra được những cái điểm tốt hơn để cải thiện cái phòng trọ của các bạn thì các bạn sẽ phải xuất là bới móc đào tất cả những cái ngóc ngách trong cái phòng trọ trên để tìm ra được cái điểm cần cải thiện và. Hay thì mình sợ là mình không còn đủ sự sáng tạo hoặc là kinh nghiệm để mà mình có thể làm được những thứ đó nữa, cho nên mình cảm thấy áp lực vô cùng lo lắng, lo lắng, lo lắng, nhìn mình thì vẫn đang nhí nhố kiểu lo lắng, lo lắng, lo lắng vậy thôi. Nhưng thật ra mình đang rất lo lắng cả mọi người mình, mình mình diễn cái nét lo lắng không được vì do cái tính mình nó bị nhí nhố nhưng mà mình đang lo lắng nha mọi người, mọi người hãy cứ tưởng tượng là mình đang lo lắng đi nha, nhưng mà đó thực sự là bây giờ mình được remote thì vui thì vui thiệt nhưng mà mình cảm thấy khó nhiều áp lực nó đè nặng lên vai và hi vọng là.

Trong thời gian sắp tới, mình không bị tử thương và nhớ. Các bạn phải biết là nguyên 1, 5 vừa rồi á là mình liên tục gọi điện thoại cho mẹ mình và mình nói là hơn, mẹ ơi là công việc gì xảy ra? Con thất nghiệp thì về nhà mẹ nuôi, mẹ nuôi con được không? Nhưng mà rất tiếc là mẹ mình không bao giờ đồng ý nuôi mình cảm cho nên là đến tận bây giờ mình vẫn còn đang phải ngồi làm chứ mình không có chỗ nuôi. Hây nói chung là có mỗi cái chuyện tâm sinh lý bất ổn của một cái ông già gần 30 tuổi mà mình cũng ngồi mình theo dõi đến từng ngày a ơi công nhận mình lê thê thật đấy nhưng mà thôi. Nói chung là các bạn cũng đã nắm được những cái gì mà mình muốn chia sẻ với các bạn rồi.

Viết một bình luận

Bài viết liên quan