TUỔI 30 VÀ cách TÌM LẠI ĐỘNG LỰC LÀM VIỆC

OK? Và trước khi mình bắt đầu về một tuần luyên thuyên của mình thì mình sẽ cập nhật nhanh cho bản thân mình một chút xíu về những thứ mình đã làm được trong tuần qua để đạt được cái mục đích của mình rồi. OK, đây là tuần thứ 3 mà mình đã bắt đầu nấu cơm và mang đi làm. Nói chung là mọi thứ vẫn ổn, mình sẽ nấu một tuần một lần luôn cho cả tuần và ok, mình thấy mọi thứ nó vẫn cơm ngon, canh ngọt chưa có vấn đề gì cả. Và nếu như bạn nào tò mò thì có thể em sẽ làm một tập vlog về cái cách mà để chuẩn bị cơm cho cả một tuần như thế nào. Cái nữa đó là tuần vừa rồi mình cũng không biết tại vì sao, khoảng 2 tuần vừa rồi thì mình cũng không biết tại vì sao, nhưng mà tự dưng mình thay đổi cái nhịp sinh học, mình đi ngủ rất sớm, bình thường mình sẽ thức rất là khuya đến tận 1, 2 giờ sáng và sau đó mình sẽ ngủ đến tận 8, 9 giờ sáng ngày hôm sau và đi làm luôn nhưng mà.

Dạ vâng đấy thì tự dưng chiếc đồng hồ của mình nó bị thay đổi, mình đã ngủ rất sớm từ 11 và 12 giờ và sau đó thì mình sẽ luôn thức dậy vào 7 giờ sáng ngày hôm sau và mình sẽ đi tập thể dục vào buổi sáng. Ngày xưa thì mình sẽ rất kiểu, mình sẽ luôn là cái loại gọi là thức cú đêm rất tốt nhưng mà thức dậy ban ngày thì không thể nào dậy sớm được. Cho nên cứ mỗi lần mà mình phải dậy sớm, nó là một cái cái gọi là mình phải cố gắng để dậy sớm ấy, cho nên mình sẽ không bao giờ nghĩ được là mình sẽ phải đến một ngày mà mình phải dậy sớm như vậy. Nhưng mà cái này nó giống như kiểu mình không cần phải cố mọi người tự dưng có đến 7 giờ là mình tỉnh dậy mà mình không ngủ được nữa và mình tận dụng luôn cái thời gian để mình làm được nhiều việc thì OK cũng là một cái thứ mà trộm vía mình nghĩ nó sẽ là cái thứ tốt cho về mặt sức khỏe. Của mình cho nên cũng được, không có vấn đề gì lắm. Một điểm nữa đó là mình đã đọc gần xong quyển sách cp n. Đây là một cái mục tiêu mà đặc biệt là trong 5 nay và mình chỉ còn có một chút xíu nữa. Thôi thì chắc là mình sẽ đọc xong quyển sách này sau đó trong tuần này luôn và mình đã hoàn thành được một trong những mục tiêu 5 nay của mình tuyệt vời. Nếu mà bạn nào chưa đọc thì mình thật sự rất là khuyến khích các bạn đọc cái này nhé. Ờ cpn, sự lịch sử loài người, nó có bản tiếng việt mình thì mình đang đọc bản tiếng anh để luyện tập tiếng anh luôn. Nhưng mà nếu mà các bạn nào mà không tự tin lắm thì các bạn phải học tiếng việt và mình đây thấy một cuốn sách mà nó nó mở ra cho mình khá là nhiều những kiến thức rất là thú vị, giống như kiểu có những cái thứ mà nó luôn diễn ra trong cả cái cuộc sống của chúng ta hằng ngày mà chúng ta quên mất đi. Đó là một cái rất là quan trọng và đến khi mình đọc cuộc sống mà xong, nó sẽ là kiểu nhiều cái moment, nhiều cái khoảnh khắc kiểu oah, không ngờ cái thứ này nó quan trọng trong tiến trình phát triển của. Loài người tới như vậy. Em yêu anh không để bị spoiler, cho nên là nếu bạn nào mà rất thích tìm hiểu về cái tiến trình phát triển và tiến hóa của loài người thì đây sẽ là mẫu sách rất hay và cuốn sách này nữa thì các bạn không chỉ là được cung cấp kiến thức về cái chuyện là những cái thứ quan trọng trong cái lịch sử tự nhiên của loài người mà= cái việc mà các bạn biết được đâu là những cái thứ rất là quan trọng trong các tiến trình phát triển của loài người như vậy á thì các bạn sẽ tận dụng được những thứ đó vào trong công việc và các bạn sẽ biết cách dùng những cái thứ quan trọng đó để mà. Làm cho công việc và kết quả của các bạn đặt ra tốt hơn. Và cuối cùng đó là cho cái dự định lớn nhất trong 5 nay của mình. Đó là mình sẽ chuẩn bị để 5 sau mà mình đi du học đúng không? Thì mình đã bắt đầu học chi mét. Tôi đã bắt đầu học 9m, được cái bác ạ và thực sự với các bạn là mình rất là hoảng hồn khi mình bắt đầu học trimmed, nếu mà bạn nào ngày xưa đã từng học ET thì mình nghĩ là các bạn đầu học các bạn khi mà học james s thì các bạn sẽ không bị phát hoảng như mình tại vì ngày xưa khi mà mình đi học đại học thì mình không phải thi ST ờ và mình bây giờ bắt đầu với trimmed thì mình kiểu h mặc dù mang tiếng là du học sinh nhưng mà cái phần vơ bồ á tức là cái phần thi về kỹ năng đọc hiểu viết của remax, nó vẫn làm mình rất là phát hoảng, nói chung là mình đọc sai rất là nhiều. Còn về cái phần quality tiếp, tức là cái phần gần như có thể gọi nôm na là cái phần toán bremed đó thì trộm vía là do mình mới bắt đầu thôi, cho nên là mình làm vẫn còn khá là chậm. Tuy nhiên thì mình nghĩ là với với một cái bạn mà học đã từng học cấp một cấp 2 cấp 3 tại Việt Nam rồi thì cái đề thi toán của trimmed nó sẽ không phải là quá khó. Mình không có ý là chẳng nhớ, nhưng mà nhìn chung với cái giáo trình học toán của dân Việt Nam mình, nhìn chung thì so với lại chế độ khó của 9m thì mình thấy là cái giáo trình học toán của Việt Nam mình nó khó hơn. Cho nên là các bạn sẽ nếu mà có học thì các bạn sẽ thấy cái phần toàn chim nó không khó lắm. OK, không dài dòng về cái chuyện là mình tự cập nhật về cái những cái dự định của mình nữa, bởi vì cái đó là cái phần mà mình cập Nhật Bản thân mình thôi. Nếu bạn nào mà không muốn nghe phần này thì là mình sẽ để một cái disclaimer là các bạn có thể tua đến giây thứ bao nhiêu để. Kịp được cái phần đấy đi và không phải nghe mình lảm nhảm về cái sự tự update bản thân cho những cái gì mà mình vừa mới nói OK? Rồi khi tôi mua rồi của mình có một cái sự kiện mà mình bình thường thì cái sự kiện này nó sẽ không phải là quá quan trọng với mình. Nhưng mà không hiểu sao, tự dưng lần này mình thấy nó rất là quan trọng, đó là sinh nhật của mình và đây sẽ là một sinh nhật rất đặc biệt vì đây là sinh nhật mình tròn 30 tuổi như mình cũng đã nói thì thật ra mình là một cái đứa không quá quan trọng. Ngày sinh nhật đâu với mình thì ngày sinh nhật nó cũng chỉ là một cái bình thường thôi mà mình thường thì cũng không có tổ chức cái gì linh đình hoặc là cũng không có gọi là có một cái yêu cầu gì, đặc biệt là mọi người phải tặng quà hay là. Lại phải đối xử với mình rất đặc biệt trong ngày sinh nhật cả mình. Thấy sinh nhật nó chỉ là một cái ngày rất là bình thường trong 5. Nhưng mà không hiểu sao cái sinh nhật 30 tuổi này của mình với mình, nó là một cái gì đó mà nó? Nó khá là quan trọng. Nó là một cái khoản nó như kiểu một cái cột mốc á. Mà nó đánh dấu cho mình thấy là mình bước sang một cái, một cái bước tiếp theo của cuộc đời mình rồi chứ nó không phải chỉ là những cái sinh nhật trưa trước đây nữa. Nó không phải là những cái bình thường như trước đây nữa, bỗng dưng tự dưng qua các nhật 30 tuổi này mà mình vẫn thấy mình kiểu bị bị già đến mọi người kiểu bây giờ mình chính thức gia nhập câu lạc bộ u 40 ấy kiểu. Phát hoảng và nó nó khiến mình ngộ ra cũng nhiều thứ trong cuộc, trong cái cuộc sống của mình. Nhìn chung mà trước nay mình chưa từng nghĩ là mình sẽ có cái suy nghĩ đó trong đầu buồn cười ghê á, nếu các bạn nào mà có Xem cái vlog của mình thì mình cũng đã nói là chưa bao giờ mình từng nghĩ là sẽ có một cái ngày mình ngồi mình quay vlog để nói về cái chuyện là cái tính kỉ luật và sự tập trung nó quan trọng đến như thế nào cho cái sự thành công của chúng ta? Ngày xưa mình sống rất là zollhaus, nhưng bây giờ mình đã phải mở một lần mình nói là mình phải. Rất kỷ luật bản thân rồi đó thì cái cái cái mốc mà 30 tuổi này với mình, nó cũng là một cột mốc rất quan trọng, tự nhiên mình cũng ngộ ra rất nhiều thứ về những cái giá trị trong cuộc sống rồi những cái thứ liên quan tới chuyện làm thế nào để mà tìm được động lực tốt hơn rồi mình nhận ra là mọi thứ mình muốn trong cuộc sống này thì chẳng qua cũng chỉ là cái sự lựa chọn ưu tiên và= cái việc là mình ưu tiên cho cái gì và mình sắp xếp thời gian cho cái gì thì mình sẽ đạt được cái thứ mà mình muốn hay không thôi, cho nên là mình sẽ lảm nhảm về cái chuyện là làm thế nào để đạt được những thứ chúng ta muốn theo cái cách của mình là một blog khác nhưng mà tuần này thì. Một cái nữa mà nó làm cho cái mốc sinh nhật 30 tuổi của mình trở nên rất đặc biệt, đó là. Rất ngẫu nhiên nha, nhưng mà tự dưng tết vừa rồi thì mình có dịp mình nghĩ là mình có một cái duyên được nói chuyện với một bạn trẻ đang học 5 4 đại học. Và cái bạn này thì cùng quê với mình và khi mà mình nói chuyện với cái bạn này á thì à? Nói, sao ta nói giống như kiểu mình ngồi đối thoại với bản thân mình của cách đây 10, 5, 10, 5, 10 mấy 5 gì đó á cái bạn này, bạn có cái tính cách y chang mình hồi trẻ và mình nhận ra là ồ sẽ tự mình không ngờ là hồi trẻ mình khó chịu tới như vậy. Cho biết mình không có ý chê cái người bạn mà các bạn trẻ mà mình gặp được này khó chịu. Bạn là một bạn trẻ cũng đang trong cái quá trình giác ngộ ra những cái chân lý của bản thân, tìm hiểu bản thân rồi. Nói chung là thể hiện bản thân và rất nhiều thứ liên quan tới bản thân của bạn ấy, nhưng mà cái cách bạn ấy thể hiện ấy nó rất giống mình ngày xưa và mình tưởng tượng là ngày xưa mà chắc những cái anh chị nào mọi người nói chuyện với mình phải code mình hoặc là phải phải kiểu sếp của mình list mình thì chắc là phải rất là kiểu. Tức thế tức cái tức ói máu vì mình thấy bởi vì bây giờ cái cảm giác của mình khi nói chuyện với bạn ấy mình cũng y chang. Bảo là một bạn rất giỏi, nói chung là tụi mình có rất nhiều điểm giống nhau ở cái góc độ là cả 2 đều là có một cái nền tảng về học thuật khá là tốt, điểm cao rồi được học bổng rồi tốt nghiệp điểm rất là cao các thứ vân vân và mây. Và 2 đứa đều đều đều rất là tự tin về khả năng của mình. Nhưng mà xong rồi 2 đứa đều bị đời vả cho dập mặt khi đi phỏng vấn xin việc, không một công ty nào nhận cả và bắt đầu có những cái khủng hoảng về cái mặt nghi ngờ bản thân cái thứ này kia buồn cười vãi cả chưởng xong rồi cái tính bitchy á kiểu cái tính đanh đá các kì của 2 đứa nó cũng y xì nhau. Cứ nói một câu là phải đốt lại một câu là bây giờ mình đang ở vai trò không phải là cái bạn trẻ nữa mà mình đang là ở người lớn mà nói chuyện với một bạn nhỏ tuổi hơn thì đôi khi mình cũng sẽ kiềm chế lại tức là. Sau rất nhiều 5 đi làm thì mình đã bị đời vả vào mặt mình, đã kiềm chế lại nhiều rồi nhưng bây giờ mình nói chuyện lại với cái bạn đó, bạn đó hành xử y chang mình ngày xưa mình kiểu tôi không ngờ ngày xưa tôi khó chịu tới như vậy luôn các bạn. Kiểu buồn cười quá nhưng mà thôi không sao, cũng may là bây giờ mình đã ngộ ra chân lý mà mình đã tém tém, cái bản thân mình lại nhiều lắm rồi chứ. Nếu mà mình tưởng tượng mình mà vẫn y chang cái đấy ngày xưa thì chắc là lúc mà kiểu như là già mà không phải lối á kiểu đã già mà còn không trưởng thành. Nó rất là khó chịu. Mọi người hiểu hông cho nên là. Kiếm mod 30 tuổi này mình mới thấy là kiểu OK. Nó không phải chỉ là mỗi cột mốc để đánh, đánh giá, đánh dấu cái chuyện mà mình đã send một cái bước tiếp theo của cuộc đời mà nó lại nó còn giúp mình ngộ ra được nhiều thứ là trên cái chặng đường từ suốt những 5 mà mình 18, 20 tuổi cho đến khi mình 30 tuổi thì mình đã thay đổi và mình đã trưởng thành hơn nhiều như thế nào và chuẩn phía tôi cảm ơn là những gì tôi đã trải qua. Nó làm cho tôi trở thành một con người như bây giờ chứ không phải là một con người như ngày xưa. Huy nhóm lại kiểu mình, ngày xưa tôi thấy nó khủng hoảng của mọi người. Rồi rồi rồi không lảm nhảm nữa. Nói chung là nhìn lại cái chặng đường đã qua thì mình cảm thấy vui và mình cảm thấy tự nhiên mình cảm thấy mình mình trân trọng những cái khoảnh khắc của mình ở thời điểm hiện tại hơn. Mình bắt đầu nhận ra được cái chuyện gọi là hạnh phúc, đó là cái con đường mình đi chứ hạnh phúc. Nó không phải là một cái điểm đến để cho mình đi. Nói chung là cái này nó hơi **** nhưng mà mình vẫn đang trên cái hành trình đó thôi. Nhưng mình bắt đầu hơi hơi hơi ngộ ra cái chuyện đó một chút xíu rồi. Nghe nó hơi giáo điều và cái bạn không cần phải nghe mình nói các bạn cũng không cần phải ờ chửi mình ở thời điểm hiện tại, nhưng mà cứ nghe để đó đi biết đâu khoảng 5, 10, 5 hoặc là một chục 5 giữa một chục cái 5, 10, 5 cũng như nhau ây thì các bạn cũng sẽ có những cái lúc mà các bạn gặp lại một người trẻ nào đó giống mình ngày xưa và các bạn sẽ tự nhận ra là các bạn đã trưởng thành và đến mức nào, và lúc đó các bạn nhìn lại chặng đường mà bạn đã đi cái kiểu ừ OK funny và. Một cái điều nữa mà mình cũng vừa mới nhận ra không phải là nhận ra mà thật ra mình cũng tự đặt cái mục tiêu cho bản thân thôi thì như mình cũng nói đi nói lại đó, tức là mình rất muốn đi du học một lần nữa và mình đang chuẩn bị đến cái lúc để mình có thể bắt đầu cái chuyện đi học của mình rồi. Nhưng mà thật sự để hỏi là cái chuyện học master này nó quá quan trọng với mình hay không? Rất nhiều bạn hỏi mình là anh ơi, ăn em có cần học master hay không? Hay là bản thân anh có cần học master hay không thì mình sẽ trả lời luôn ở trong cái đất này, đó là cái chuyện học master nó không. Quá cần thiết đối với mình ở thời điểm hiện tại, ờ công việc của mình, nó không đòi hỏi cái= master ờ rồi cái dự định trong tương lai của mình. Thật ra nó có loại= master hay không thì mình cũng không cách là trong tương lai mình sẽ cần cái= master, nó như là một cái, một cái tấm vé để mình có thể đạt được một cái gì cả. Nó chỉ đơn thuần là cái thứ mình muốn và là cái thứ mà mình nghĩ là. Đầu tư cho bản thân về mặt giáo dục thì không bao giờ thừa cả mọi người, cho nên mình vẫn muốn làm. Tuy nhiên vì nó là một thứ mà mình muốn nhưng mà mình không hẳn cần và cái chuyện đi du học cũng là một cái thứ rất là lớn và nó sẽ ảnh hưởng tới không chuyển, chỉ chỉ gọi là về mặt. Nói chung là một quyết định không chỉ là ảnh hưởng đến cái chuyện gọi là thời gian và= cấp mà nó còn là cái chuyện tiền bạc và nó sẽ ảnh hưởng đến cả cái sự phát triển về mặt nghề nghiệp của mình nữa. Cho nên mình nghĩ mình sẽ tự cho mình một cơ hội cuối cùng. Mình đã đi lấy cái chuyện đi học này từ suốt những 5 khoảng 2015 cho đến tận bây giờ và mình nghĩ là cái mốc 30 tuổi với những cái thành tựu mà mình đạt được trong công việc hiện tại thì đây sẽ là cái thời điểm rất đẹp để mình đi học và mình sẽ cố nhất có thể để mình có thể tìm được một cái học bổng. Trộm vía mình tự đặt mục tiêu là mình sẽ cố gắng tìm một cái học bổng để mình đi du học. Hiện giờ thì mình đang nhắm tới thời điểm và mình sẽ học về master of communications. Nói chung là rất rất là transparent, rất là công minh công khai với tất cả mọi người, luôn là mình sẽ cố gắng tìm một học bổng tại Thụy Điển cho cái ngành học là master of communications. Và nếu đến hết 5 2023, mình vẫn không tìm được một cái học bổng, tức là mình không đạt được mình không xin được mình, không đủ giỏi để mình xin được một cái học bổng nào đó để đi học. Theo cái ngành học mà mình muốn thì mình sẽ mình nghĩ là mình sẽ quyết định bỏ luôn cái ý định đi học. Thạc sĩ này đi bỏ luôn quy định đi đi du học này và tập trung cho cái việc về phát triển sự nghiệp= cách là đi làm và đầu tư chất xám và thời gian nhiều hơn cho công việc. Mà mày biết là nếu mà mình cần học thạc sĩ thì mình sẽ học một cái= gì đó tại Việt Nam thôi chứ mình không đi du học nữa. Cho nên đây sẽ là 5 nay và 5 sau sẽ là 2, 5 cuối cùng mà mình sẽ dành thời gian để đầu tư cho cái việc đi du học, nếu mà vẫn không đạt được thì mình sẽ ngưng ở đó luôn mà mình sẽ tập trung cho các dự định khác và những cái quyết định khác liên quan đến công việc của mình nhiều hơn. Rồi thì đó là cái mục tiêu của mình cho liên quan đến cái chuyện du học. Ồ trong tay tôi một cái bài này thì mình cũng có nói, nếu một cái chuyện là làm thế nào để tìm lại động viên lực trong công việc và tại sao mình lại nói cái phần này thật ra là trong khoảng thời gian gần đây ờ mình có cảm thấy là mình hơi mất lửa trong công việc ít hay nhiều, một phần là vì ảnh hưởng bởi dịch thì các bạn biết rồi đó dịch bệnh đã xảy ra thì nhiều thứ đã thay đổi và cái áp lực của dịch bệnh và khi mình phải làm công việc của mình với rất là nhiều những cái cái áp lực rồi những cái thay đổi rồi những cái này này kia kia thì nó cũng làm cho mình mệt mỏi nhiều và nó ảnh hưởng tới sức khỏe. Cả về sức khỏe tinh thần và sức khỏe vật lý của mình cho, tức là cả. Mình thì nó đều bị ảnh hưởng và mình đã có rất là nhiều những cái cú gọi là emotional là kiểu. Tinh thần mình nó cứ như thế này lên xuống lên xuống, nó không ổn định ấy thì nó làm cho mình ít nhiều bị mất lửa trong công việc và đặc biệt là sau cái thời gian tết vừa rồi, khi mà mình về nhà mình thăm gia đình mình, chơi với cháu nhiều hơn và ở dưới quê mình thì gọi là quê nghe nó hơi ghê nhưng mà ở thành phố đà nẳng nơi mà mình được sinh ra đó thì đó là một cái thành phố có cái nhịp sống, nó cũng tương đối là chậm mà nó nó làm cho mình có một cái cảm giác là ồ, mình liệu có có có cần thiết mà mình phải áp lực như vậy để làm cái công việc của mình hay không, hay là mình? Làm thế nào để tìm lại được lửa cho cái công việc mà nó làm ở đây thì nói chung là đợt vừa rồi là mình cũng cũng đã mua chữ lắm mọi người và mình phải tự tìm cách để mình ờ vực tinh thần của mình dạy và mình nghĩ là nhiều bạn cũng sẽ gặp tình trạng tương tự và mình muốn chia sẻ lại cái chuyện đó là mình đã vượt qua nó như thế nào. Nói chung thì nó cũng chỉ là một cái cách mà mình mình tự dưng mình ngộ ra được thôi chứ cũng không phải là đọc, nghiên cứu hay gì đó rõ ràng đâu, cho nên mình cứ chia sẻ với bạn nào thấy phù hợp thì các bạn biết đâu cũng áp dụng được và sẽ tìm lại được cái niềm vui trong công việc. Thì mình nhớ cách đây là ở khoảng thời điểm từ 5 2017 18 cho đến 5 2019 thì cái thời điểm đó cũng ở cái công việc cũ của mình tại công ty cũ á thì mình cũng rất là chán công việc rồi, nhưng mà ở thời điểm đó thì mình có một cái mục tiêu rất rõ ràng tại công ty, đó là mình cần phải học những cái kiến thức mà mình đã liệt kê cho mình những kiến thức mình cần phải học được và mình chấp nhận là dù mình có chán công việc tới đâu, hoặc là cái môi trường ở đó nó nó nó không tốt hay như thế nào nữa thì mình vẫn phải ở lại để mình học được cho xong những cái thứ mình cần học. Thì ở thời điểm đó nó dễ với mình tại vì mình có một cái mục tiêu rất rõ ràng, cho nên là dù có chán ko nản thì mình vẫn cố gắng mình đi đến đạt để đạt được cái mục tiêu của mình. Nhưng mà đến khi mình sang cái công việc mới, tức là công việc hiện tại của mình tại lazada á thì mình lại không có cái mục tiêu đó. Ở lazada thì mình đến một cái công việc này. Nó cũng là một cái sự tình cờ và khi mình bắt đầu mình làm cái công việc này rồi thì mình làm nó với với đúng nghĩa là kiểu một cái tình yêu công việc của mọi người, tức là nó là một cái công việc mà nó mang nó mang lại cho mình được cái niềm vui, nó mang lại cho mình cái sự thỏa mãn nó phù hợp với cái thế mạnh của mình, cho nên mình làm nó mình cũng thấy rất là kiểu kiểu được thỏa mãn những cái mà mình có năng lực để mình có thể triển khai, cho nên mình thấy rất là thích. Nhưng như mình cũng đã từng nói trong một blog trước đây, đó là dù công việc bạn có yêu thích đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ đến một ngày bạn chán nó ăn hoài một món cũng ngán mà chưa nói gì đến cái chuyện làm cùng một công việc hết 5000 5 khác đúng không? Cho nên mình đang ở cái giai đoạn đó, tức là mình làm một công việc này đến nay cũng đã hơn 2, 5 rồi và mình bắt đầu có cái sự gọi là. Hơi a. Hơi mất lửa nhất định. Nhưng mà mình lại không có một cái mục tiêu như ngày xưa, mình nói là ở công ty cũ thì mình đặt mục tiêu là phải học kỹ năng, kỹ năng b cho nên mình học xong thì mình đi thôi, nhưng mà ở đây thì mình lại không có cái mục tiêu rõ ràng mình làm vì niềm vui mỗi ngày đi làm mình thấy nó như một niềm vui. Và đến khi nó không vui nữa thì mình lại không có một cái mục đích cố định để mình bám vào nó. Cho nên mình thấy hơi bị lạc trôi và mình cảm thấy hơi kiểu không biết làm cách nào để mà vực lại được tinh thần thì mình tìm hoài tìm hoài mà vẫn không ra và mình cứ lấy cái mục tiêu của mình. Đó là những cái deadline mà mình phải chạy và những cái những cái công việc mà cần phải hoàn thành để làm cho mục tiêu của mình thì thật ra thì nó cũng quốc nó, nó sẽ nó sẽ đẩy mình để mình buộc phải chạy, nhưng mà nó sẽ làm cho mình cảm thấy rất mệt mỏi và mỗi ngày mình đi làm mình thấy rất là áp lực và mình cảm thấy lúc nào cũng trong tình trạng rất là stress. Cho đến khi gần đây, khi mà tết xong và văn phòng quận bắt đầu mở cửa nhiều hơn mình được quay lại văn phòng và mình bắt đầu. Gặp lại những bạn đồng nghiệp của mình trong công ty nhiều hơn mình gặp lại những cái người mà họ sẽ hưởng được những cái sản phẩm mà mình làm ra. Họ là người hưởng được những cái kết quả mà nó mang lại. Và mình bắt đầu nhận ra được là ồ, nếu như mà mình đang ở trong một cái trạng thái là mình không có một cái mục tiêu rất rõ ràng, những công việc mà mình chỉ làm đơn thuần là vì mình thấy công việc của nó hiểu mình, yêu thích công việc đó và nó phù hợp thì. Cái cách mà để mình tìm lại lửa đó là mình mình mình nhớ lại cái trách nhiệm của mình đến đây là gì vậy mọi người mình khi đến đây ban đầu mình chỉ đơn thuần là mình thích cái công việc này mình làm mình làm công việc này nhưng mình nhớ là sau đó một thời gian thì mình bắt đầu. Mình có đặt ra một cái trách nhiệm, mình tự đặt cái trách nhiệm cho bản thân mình thôi, đó là mình ở đây vì cái gì mình ở đây vì mình muốn mang dùng cái năng lực của mình để mang lại được cái niềm vui cho các bạn là ra điền mình mang lại được cái sự thỏa mãn, cái sự gắn kết đến với cho các bạn like share và mình đôi khi mình làm cho nó không phải vì KPS nữa, bởi vì mình chỉ cảm thấy là cái trách nhiệm, đó là cái sứ mệnh của mình khi mình đang ở cái công ty này. Làm về lâu về dài khi mình làm một thời gian, mình bị quên, cái giá trị đó đi cho đến khi thời gian vừa rồi, khi mình được quay lại văn phòng mình gặp lại các bạn nhân viên, các bạn gặp mình, các bạn cười, các bạn chào rồi các bạn cũng kiểu cảm ơn mình đã làm cái gì thì mình sực nhớ là ồ quên mình. Mình đã tự đặt cho mình một cái cái sứ mệnh khi mình có mặt ở đây vậy thì. Nếu mà trong tình trạng mất độ như vậy thì mình phải tự nhớ đến cái sứ mệnh của mình là tại sao mình ở công ty này để mà mình có thể tiếp tục? Cố gắng trên cái chặng đường của mình thôi. OK, và đến thời điểm hiện tại thì mình phải nói luôn là cái sức mạnh của mình, tạo ra nó chưa đổi ờ mình mình chưa có thay đổi cái mục tiêu của mình là mình cần phải ờm tìm một công việc có lương cao hơn, hay là mình cần phải được nhảy lên một cái cấp bậc cao hơn mà mình vẫn chỉ đang ở cái mức độ là mình chỉ muốn giữ cái sứ mệnh của mình là tại sao mình có mặt tại lazada, tại sao lại như vậy? Tại vì thực ra là ở thời điểm hiện tại thì mình cũng nói đó, mình muốn cân= cái công việc của mình và cái cuộc sống cá nhân của mình để mình có thời gian mình chuẩn bị. Cho cái việc đi du học nữa, cho nên mình hoàn toàn không nghĩ được cái chuyện mà phải nhảy việc phải lên một cấp cao hơn, phải có một cái scope, công việc lớn hơn hay gì cả. Mình chỉ cố gắng giữ đúng cái sứ mệnh mà mình đã tự đặt ra cho mình khi mà mình tới với công ty hiện tại. Đó là mình mang lại được cái niềm vui, cái sự thỏa mãn, sự gắn kết cho các bạn ở tại lazada thì mình nghĩ các bạn cũng vậy. Mình nghĩ khi các bạn bắt đầu một công việc thì các bạn sẽ thường thứ nhất là bạn sẽ có một cái mục tiêu trong công việc đó. Có thể mục tiêu của bạn chỉ là kiểu kiếm đủ tiền để mà nuôi sống gia đình để mà. Cái công việc này nó mang cho các bạn ờ cái sự thoải mái về mặt giờ giấc để các bạn có thể chăm sóc gia đình hoặc là cao hơn là các bạn nào mà họ phải cao hơn mà là kiểu xa các bạn nào mà gọi tham vọng hơn thì có thể nghĩ đến cái chuyện là công việc mình là cái công việc mà giúp các bạn học được rất nhiều. Rồi các bạn có thể được thăng tiến thì đó là cái mục tiêu mà các bạn có thể đạt được, còn nếu không thì các bạn sẽ tự đặt cho các bạn một cái sứ mệnh, ví dụ như là nếu các bạn nghĩ là ờ, các bạn đang truyền những cái gọi là kiến thức cho thế hệ về sau, hoặc là các bạn đang giúp công ty làm gì đó thay đổi một cái sứ mệnh gì đó, một cái tầm nhìn gì đó mà các bạn có thể tự đặt ra được thì. Các bạn sẽ giống như có một cái kim chỉ nam để các bạn có thể tiếp tục đi mà không bị, tức là dù có bị lạc gọi là dù có bị mệt thì các bạn vẫn có một cái hướng để các bạn biết là các bạn có thể bò trường les lăn lóc như thế nào để đến cái đích đó chứ không có đến mức là kiểu mệt quá xong rồi làm la xong nó nhìn lên trời xanh kia chết mẹ nãy giờ tôi làm cái gì bây giờ? Thì đó bỗng dưng tuần tuần vừa rồi khi mình được lên văn phòng mà mình được gặp gặp các bạn đồng nghiệp lại thì mình bỗng nhớ ra được cái nhiệm vụ của mình, cái sứ mệnh của mình khi mà mình ký hợp đồng cũng như lazada cho nên là ở dưới mình cũng thấy cảm thấy là mình mình mình có lửa hơn một chút xíu để mình chạy những công việc.

Trong thời gian sắp tới thì hi vọng là cách này, nó cũng sẽ giúp cho các bạn tìm lại được một chút lửa. Sau cái thời kì nghỉ tết mà tương đối là là tương đối là ăn vừa rồi. OK rồi thì đó là những cái luyên thuyên của mình trong một tuần vừa rồi. Ừ, mình nghĩ chắc là các bạn cũng sẽ không thích nghe những cái luyến thương như thế này, bởi vì thật ra nó cũng chẳng giúp ích được gì cho các bạn nhiều, nhưng mà thôi kệ dù sao thì mình cũng nói đó, nó sẽ làm một cái channel rất là giản dị để lưu lại những cái kỉ niệm của mình. Và những cái thời gian mà mình đã trải qua và cái hành trình trở thành người lớn của mình bây giờ thì không phải là người lớn rồi. Bây giờ là hành trình trở thành người già của mình đó. Và thôi, mình kệ ờ thôi, thấy chuyện rồi. Tại vì các bạn và hẹn gặp lại các bạn vào thứ 2 tuần sau với những cái sự luyên thuyên khác, hoặc là với những cái câu chuyện khác mà mình nghe được chạy được. Nói chung là đợt vừa rồi, các bạn trộm vía định chào rồi nhưng mà sực nhớ ra là đợt vừa rồi thì mình nghe được nhiều drama lắm.

Viết một bình luận

Bài viết liên quan