NHỮNG NĂM ĐẦU ĐI LÀM CỦA MÌNH NHƯ THẾ NÀO?

ại xin chào và chào mừng các bạn đã quay trở lại với bên nội nhà kiếm e mail của mình. Mình là hiệp hơn gọi là nghiệp. Không ngờ hôm nay mình chả biết nói gì cả. Nhà ơi, bắt đầu mình phải nói một cái trạng thái bí. Ý tưởng thật ra là dạo gần đây do mình cũng ở nhà nhiều do dịch ấy xong rồi cũng chỉ đi làm thôi nên là mình cũng không có nhiều những cái trải nghiệm gì đó lạ lạ để mình có thể ngồi viết ra hoặc là ngồi kể ra cho các bạn nghe thành một cái tập vlog thành đó là e chả biết nữa này, nếu mà bây giờ mình làm live stream thì các bạn có sao không nhở kiểu bây giờ mình sẽ làm livestream lên xong rồi các bạn vào comment cho mình hỏi gì mình trả lời đó.

Đó thì nó sẽ có tương tác hơn, ý hơn là mình cứ ngồi mình mình kiểu độc thoại một mình như thế này xong rồi nói chuyện nó cũng chẳng đúng chủ đề các bạn nghe mà dạo gần đây kỳ cục lắm, các bạn mình không biết nữa, nhưng mà khoảng từ hơn một tháng nay mình cứ ở trong một cái trạng thái nó kiểu như này nè. Kiểu kiểu không biết diễn tả như thế nào, nhưng mà nó là một cái tâm trạng cứ lertha lơ thơ trẻ ưa ẩm ờ và kiểu chán ấy chán chồng muốn làm cái gì ấy chán chẳng muốn làm kiệt là những cái việc mà mình đã từng rất thích, làm như là mình từng rất thích, vẽ mình từng thích viết lách mình từng thích quay vlog chẳng hạn, nếu mà nó không một tháng nay mình cứ kiểu chả làm luôn, không muốn làm đâu nhưng mà thôi, mình thấy mình tội lỗi quá. Tại vì kẻ ra trong cái thời điểm dịch loạt này bao nhiêu người họ không được may mắn như mình mà mình vẫn đang may mắn. Ở nhà vẫn có công ăn việc làm mà mình như thế thì không được tội lỗi lắm, cho nên mình vẫn đang cố gắng trong đau khổ, không phải trong đau khổ, dù trong đau khổ thì nghe nó hơi ghê nhưng mà trong một sự nỗ lực khá là tuyệt vọng. Không nghe, nó vẫn ghê vậy mới dùng từ gì đó, nói chung là cạn ngôn từ quá nha tóc tai xấu quá xin phép đội cái mũ cho nên là như mình vừa nói ở trên thì tuần này mình xin phép cả nhà mình sẽ làm một tập vlog mà nó chẳng có một cái nội dung gì. Cụ thể đó mình sẽ chỉ ngồi nói làm xàm kể lại những câu chuyện ngày xưa tội lỗi quá nhưng mà thôi, tuần sau mình sẽ cố gắng mình rất là tinh thần và mình sẽ làm vlog có cái nội dung gì đó nó cụ thể và nó hay hơn cho các bạn, hoặc nếu không nữa thì nếu như các bạn cảm thấy là các bạn muốn làm một cái buổi livestream với mình thì hãy cứ để lại comment mình sẽ thử làm một buổi live stream Xem sao để Xem là có bạn nào vào. Ngồi nói chuyện với mình thì không thì mình có thể chuyển hướng từ làm youtube sang làm livestream hoặc là làm cái chả biết được thôi. Nói chung là tới đâu thì tới làm livestream lên mà chẳng ai vào ngồi độc thoại một mình thì nhục lắm, bỏ bê bây giờ mình sẽ bắt đầu kể về câu chuyện rất là kẽ như các bạn cũng biết đúng không? Mình đã từng nói rất nhiều, làm mình bắt đầu sự nghiệp là quản trị viên tập sự, nhưng mà thật ra ngày xưa thì mình học xong mình cũng đơn giản lắm, mình chỉ nghĩ rất là bình thường là mình sẽ tốt nghiệp đại học xong mình sẽ về làng quê của mình và mình sẽ làm ở trong một cái khách sạn nào đó. 3 thôi, tức là mình sẽ ăn kiểu lập nghiệp tại quê nhà luôn và mình sẽ phát triển trong cái ngành du lịch, khách sạn. Tuy nhiên thì ông trời sẽ không bao giờ cho chúng ta những gì đúng như là chúng ta nghĩ đùng một cái khi mình gần tốt nghiệp đại học thì mình phải lòng với một người ở Sài Gòn, thế là. Mình bỏ hết lý trí để mình đi theo công ty cũng xin lỗi mẹ. Nếu mẹ cô đang Xem cái đoạn này thì ngày xưa con bỏ nhà vào Sài Gòn cũng chỉ vì con theo người yêu thôi. Thế là mình vào Sài Gòn để mình lập nghiệp và vào đến Sài Gòn thì cái ngành du lịch, khách sạn nó không được nở rộ và được rõ như là ở đà nẳng. Cho nên để mình tìm được một cái công việc mà nó đúng trong ngành du lịch, khách sạn thì nó cũng khó, thế là mình mới tìm hiểu không phải là phải kể ra một cái nữa là mình biết mình nói là cái này, nó rất là sai cả nhà nhưng mà thật sự đúng cái tâm trạng thời điểm đó là như vậy mà mình không muốn chối bỏ nó. Đó là mình nghĩ cũng mất công đi du học về ấy mà xong rồi đi làm khách sạn làm lễ tân, làm ca làm kíp xong rồi lương tháng cũng không bao nhiêu thì mình hơi thấy. Dùng kiểu gì vậy? Hơi tiếc tiếc ấy em ơi, mình xấu tính quá, nhưng mà thời điểm đó thì mình nghĩ nó như vậy thật á. Cho nên là mình đã quyết định là mình đi tìm hiểu về cái chương trình này. Thực sự là mình đã thi rất là nhiều công ty và cuối cùng thì mình đã quyết định là mình chọn cái công ty là sinh torresi cô để mình bắt đầu cái sự nghiệp của mình. Mà đúng ngày xưa mình từng Xem một cái bộ phim, họ nói là bạn không tạo ra cái sự lựa chọn mà bạn chính là cái bản thẻ được tạo ra từ các sự lựa chọn của bạn. M sao tự nhiên hôm nay không có tâm trạng nói chuyện văn vở, nghe thấy ghê quá trở lại trở lại trở lại. OK ý mình là đôi khi chúng ta không có cái sự lựa chọn của chúng ta, tạo ra nó sẽ tạo ra con người chúng ta có thể ở thời điểm hiện tại và các quyết định của mình khi vào sản xuất teco thì nó cũng là một cái quyết định nó đã tạo ra được cái con người của mình ở cái thời điểm này. Với tất cả những cái bài học đã trải qua với cái câu chuyện ở serpico thì nó không phải là một cái trải nghiệm mà ngọt ngào, màu hồng và một cái trải nghiệm đẹp đó với mình mà nó sẽ là 4, 4, 5. Gần 5 5 ờ rất là nhiều lẩu thái tôm chua, cay chua có cay có mà. Chắc là trong cái nồi lẩu thái này, người ta có thể cho thêm cái mướp đắng hay sao mà mình thấy có cả trắng nữa? Nói chung là đủ các mùi vị mà thường ngọc thì ít mà chị có thấy đau khổ thì nhiều thôi. Nghĩ lại thấy bầm dập quá. Hey cái thứ nhất mà tại vì sao mình lại cảm thấy bầm dập ở cái thời điểm khi pepsi, đó là những cái thế mạnh của mình không được tận dụng ở pepsi center mexcico ở thời điểm đó không phải là bị trù dập, vùi dập gì. Nhưng mà phải nói đến một cái điều là ở bs. Họ đòi hỏi những cái kỹ năng khác, họ đòi hỏi những cái bộ, năng lực lãnh đạo nó rất là khác và= việc là mình phải gồng lên để mình thích nghi với những cái tiêu chuẩn, những cái quy chuẩn mà người ta đặt ra đó thì mình cảm thấy rất là mệt mỏi. + thêm với cái việc nữa là nó không phải muốn gì, các bạn có thế mạnh của mình, cho nên= cái việc mà mình cố gắng rất nhiều cũng chỉ đáp ứng được cái cái điểm thấp nhất trong các yêu cầu của người ta. Nó làm cho mình cảm thấy rất là khó chịu, bởi vì những người khác khi họ phù hợp hơn thì họ sẽ cảm thấy là họ chỉ cần làm một nhưng mà họ đã được 10 tại vì nó đúng cái thế mạnh của người ta mà thì họ sẽ đạt được rất là nhiều thứ chứ không phải là cố gắng rất nhiều mà chẳng được bao nhiêu, giống như ở thời điểm đó, với cái thứ 2 nữa ở cái thời điểm mà mình rất đen và mình gặp. Mình không có quý nhân phù trợ, thật sự phải nói là đôi khi ông bà nói cái câu quý nhân phù trợ đúng các bạn nói không sai làm gì đi chăng nữa thì cũng phải có thiên thời địa lợi và có nhân hòa ở thời điểm messi thì mình không gặp được cái yếu tố nhân hoà đó. Hay sếp của mình khi mà mình mới về pepsi là một người sếp rất hiền lành và anh ấy cũng ngại đấu tranh vì anh ấy cũng không thích là đấu tranh lắm rồi. Tránh đâu ấy. Cho nên là những cái gì mình làm, những cái công sức của mình làm mình bỏ ra thì nó cũng sẽ không được cấp cao hơn. Họ thấy tại vì dù gì đi chăng nữa thì mình vẫn chỉ là một người nhân viên cái thời điểm đó thì mình vẫn là một người nhân viên ở cái cặp rất là thấp và những cái việc mình làm nếu như sếp mình không có trưng ra, không có biết khoe ra cho những cấp lãnh đạo cao hơn. Thì đâu có ai thấy đâu và nếu như họ không thấy, họ sẽ không ghi nhận, đó là hết sức bình thường. Và như mình đã nói đó, nếu như mà người ta không thấy được những cái nỗ lực của bạn, không thấy được những cái sự cố gắng và những thành tựu của bạn thì họ sẽ không thể nào. Bạn ở cái điểm. Điểm potential và điểm gì nhỉ? Điểm tố chất knock out được nếu bạn nào chưa biết về cái điểm tốt, cái điểm potencia là gì thì bạn sẽ đặt lại cái link về cái chuyện đánh giá nhân viên của motion ở đây. Để các bạn có thể Xem lại thì thời điểm đó mình sẽ bị mọi người đánh giá không cao về cả năng lực lẫn cái tố chất của mình là mình cảm thấy rất đau khổ hơn nữa thì tại vì là sếp của cái thằng hàng xóm là một cái người rất là ngược lại với sếp của mình, tức là ổng rất là agressive ổng rất là. Sold sold và ông ấy rất là biết cách để khoe đến ông ấy và đôi khi các bạn biết đấy, một trong một cái tổ chức thì cái bánh nó chỉ có một mà nếu như ông không rành cái bánh nó về cho lính của ông ấy thì ông ấy sẽ bị người khác cướp mất thôi. Cho nên là ông ấy sẽ cố gắng giành càng nhiều cái bánh nó về cho lính. Ông ấy thì càng tốt và= việc mới thành cái bánh thì mình chẳng có gì mà ăn mà Thái Lan mình. Trải qua những tháng ngày thật là mệt mỏi và đen tối. Chưa kể là bởi vì ở cái thời điểm khi mà mình còn ở fc đó nữa thì các bạn biết sao không? Mình là một đứa tính không thích. Áp lực không dùng nói chung là mình có thể chịu được áp lực, nhưng mà họ thích không thì mình không thích, mình vẫn là một cái đứa sống không có lý tưởng. Các bạn mình là cái đứa nói chung là biết hài lòng, biết hạnh phúc đủ là đủ với mình, không phải là cái đứa mà cứ cố thêm đi để trở thành vĩ nhân mình không có giấc mơ trở thành vĩ nhân. Cho nên là khi cái thời điểm đó taxi khi mà bị đặt vào cái guồng mà phải trở nên tốt hơn, phải trở nên đẹp hơn, phải trở nên mạnh mẽ hơn thì mới thành công. Nó làm mình cảm thấy rất cực và mình bị lôi cuốn vào cái guồng đó. Mình phải hy sinh, rất là nhiều thứ để mình đáp ứng được cái nhu cầu của chương trình, mình bỏ hết thời gian của mình, ra cho công việc, cho những cái nỗ lực và không được ghi nhận thì mình vì đã trói hết thời gian vào trong những công việc rồi, cho nên mình sẽ không có nhiều thời gian dành cho bạn bè mình. Sẽ không có nhiều thời gian dành cho sở thích của mình và mình sẽ không có nhiều cái thời gian dành cho gia đình. Cái điểm đó mình không được về thăm gia đình nhiều, mình cũng chẳng nói chuyện với 3 mẹ nhiều, nói chung là lúc nào cũng trong trạng thái rất là áp lực. Và mình ngồi mình nghĩ lại chứ? Mệt quá, chẳng hạn đúng nữa là một cái bài học nữa là đôi khi mình cứ nghe các bạn hay nói đến cái chuyện là world line 3 lần đấy, các bạn nghe cái này nhiều đúng không ạ? Các bạn sẽ đôi khi rất, rất là hay hỏi những câu là anh ơi, liệu đi làm như vậy thì có cân= cuộc sống và công việc không có vượt lfy lần hay không thì mình khẳng định luôn là cái khái niệm về lượt like là nó không tồn tại. Các bạn sẽ phải đánh đổi hoặc là các bạn muốn mặc lại vài lần thì cái chuyện về sự nghiệp các bạn nó sẽ không nhanh chóng nó sẽ không thành. Có một cách cực rồi những cái bạn muốn được. Còn nếu như các bạn muốn sự nghiệp, các bạn thành công rất là rực rở rất là fasttrack crear rất là được. Ghi nhận được này được nọ thì cái chuyện cuộc lại 3 lần là cái thứ các bạn phải chấp nhận vứt nó sang một short tại vì một ngày thống nhất 34 tiếng thôi. Quan trọng là các bạn cân= thời gian đó vào đâu để mà các bạn có thể đạt được những cái mục đích của các bạn mà bây giờ cái gì các bạn cũng muốn nghiến, các bạn sẽ không có đủ thời gian rồi. Cho nên nếu mà hỏi mình có cái khái niệm world life balance. Trong cùng một thời điểm không mình khẳng định không có bình thường mà khi mà mình đi những cái shop hoặc là những cái buổi nói chuyện mà đại diện công ty ấy thì bao giờ mình cũng sẽ trả lời cái quote, line 3 lan nó rất là nó rất là politics, nó rất là chính trị. Nó rất là kiểu các bạn ơi, các bạn phải nghĩ là thế này, các bạn phải nghĩ thế kia, các bạn hãy lập góc nhìn nó lại ở một góc độ khác. Nhưng không, đây là channel của mình, đây là channel do mình lập ra, đây là channel để mình biết những cuộc, những cái nhật ký cuộc đời mình và những suy nghĩ của mình, cho nên mình sẽ không có một tí politics nào cả. Mình trả lời luôn là không có đâu quên đi quên khẩn trương đi với một cái bài học. Rất là chua cay nữa mà mình học được ở pepsi cái thời điểm đó ngay thời điểm đó thì mình không học được đâu đến, sau này mình mới nhận ra và mình cũng đã từng nói với các bạn về cái bài học đó rồi ở trong cái tập mà mình nói về những cái kỹ năng cần thiết để tồn tại công sở thì mình sẽ đặt lại link ở đây, hoặc là ở đây, nếu như các bạn chưa Xem thì đó là thời điểm đó mình bị quá hồn nhiên, mình nghĩ gì mình nói đó, mình gặp khó khăn gì là mình chia sẻ, mình nghĩ gì về ai là mình cũng cũng chia sẻ với sếp của mình và đó là cái điều tối kị. Tối tối kị khi mình đi làm. Mình gặp những khó khăn, mình có một quan điểm gì đó không, không tốt về một người trong công ty và sếp mình hỏi là em cảm giác như thế nào về người đó và mình cũng chia sẻ rất thẳng thắn những cái ý tưởng, những cái quan niệm của mình về người đó. Nhưng cái vấn đề là ở chỗ người sếp của mình hỏi mình cái câu, em có suy nghĩ gì về cái đối tượng kia không phải để thực sự là nghe phía bắc và để phản hồi lại cho người ta tốt hơn mà sếp chỉ đang. Còn phơm lại một số những cái suy nghĩ trong đầu của sếp và khi mình nói lại những cái điều trái ngược với ý của sếp thì nó mọi thứ sẽ quay ngược trở lại để nó cứa vào cổ của mình. Vào thời điểm đó, mình mình đã rất ngu khi mình chia sẻ, đôi khi mình chia sẻ có những thứ rất là thẳng thắn với người hồi đó không phải là sếp trực tiếp của mình là sếp của sếp, nói chung là sếp rất to, những một số những cái điều mà mình bây giờ mình nghĩ lại là mình không nên chia sẻ dù gì đi chăng nữa thì mình cũng không nên chia sẻ và mình và nó đã hình thành lại cho mình một cái vết sẹo khá lớn vì cái chuyện niềm tin. Đó là vì sao mà bây giờ mình rất hạn chế chia sẻ quan quan điểm của mình về một con người nào đó với ai khác? Thật sự mình rất ngại chuyện đó luôn bởi vì mình lên th. Trước mình không, mình không muốn bị cái bài học đó thêm một lần nữa. Cho nên nếu bây giờ mà các bạn có thấy mình thì mình sẽ rất ít khi đưa ra những cái nhận xét và những quan điểm rất là thật của mình. Nói chung là bây giờ ít nói mình sẽ học cách để ngậm miệng và hôm nay hỏi thôi, mình cũng chẳng nói để làm gì. Hay cho đến khi một người sếp khác của mình tại messi cũng nghĩ việc tại pepsi và bán mình sang nakada bởi vì là cái anh trưởng phòng nhân sự của lata thời điểm đó thì là bạn của cái chị sếp của mình và chị đã thấy anh đang tuyển thì chị sếp mình mới bán mình sang và cuộc đời mình sang trang c

Nói chung là từ ngày sang lazada, mình thấy mình rất vui và hạnh phúc. Câu chuyện rất ngắn gọn ở đó, còn vì sao vui và hạnh phúc thì bây giờ clip nó cũng dài quá rồi, cho nên chắc là thôi để khi khác rồi mình nói nhưng mà ừ, đó là một chút tâm sự của một ngày, không phải một ngày mà một tuần không phải một tuần mà cũng gần một tháng, tâm trạng rất là ấm ờ của mình. Hi vọng là các bạn nào mà cũng đang bị rơi vào trong cái tầm tâm trạng ở bờ giống mình thì cũng nhanh chóng vượt qua, hy vọng mình cũng sẽ sớm vượt qua cái tâm trạng ờ như thế này. Và nếu như các bạn vẫn cảm thấy rất là. Cứ thích chỗ nào của mình thì thật sự là có ma kết bạn nên Xem mình lảm nhảm đến tận thời điểm này. Và nếu như các bạn muốn nói chuyện trực tiếp với mình qua một buổi livestream thì hãy cứ để lại con mình nhé. Nếu mình thấy đủ nhiều các con mình của các bạn yêu cầu về chuyện làm live stream thì mình sẽ tổ chức thử buổi livestream Xem như thế nào. Còn bây giờ thì mình vẫn sợ lắm. Mình sợ là tổ chức livestream ra xong mình không ai tham dự thì mình bị nhục ấy cho nên là thôi để giữ thể diện cho cái gương mặt không mấy xinh đẹp này thì mình sẽ chua làm cho cái họ yêu cầu. Rồi bây giờ thì tại vì các bạn hẹn gặp lại các bạn vào một thứ 2 gần nhất với một cái chủ đề gì đó, nó được nhiều các bạn quan tâm hay hơn và xịn sò hơn chứ không phải chỉ là đôi dòng nhật ký kể lễ của mình như ngày hôm nay, tạm biệt các bạn bye bye.

Viết một bình luận

Bài viết liên quan