CÚ SANG CHẤN TÂM LÝ ĐẦU TIÊN CÔNG TY KHÔNG SAI, CHÚNG TA SAI

hiện nay thì mình đang ở Việt Nam rồi và mình đang là teenager của một tập đoàn đa quốc gia và mình lập nên cái channel này để chia sẻ những kinh nghiệm giúp các bạn có thể đi tìm việc được tốt hơn. Những kỹ năng mềm và những cái ramarni công sở để các bạn có thể chuẩn bị tốt nhất trước khi bước vào cuộc sống văn phòng. Đây là một cách nói rất thật những cảm nhận của mình về thời gian đầu mình đi làm. Để cho các bạn nào sắp đi làm có thể hiểu rằng các bạn ơi, đừng tự ti và các bạn không phải là người duy nhất gặp những vấn đề khó khăn nơi công sở đâu, đừng có cảm thấy mình đơn độc tại trên thế giới này và clip này đơn thuần là nói những cảm nhận rất cá nhân của mình. Nó không hề có mục đích công kích hoặc nói xấu, hoặc là chỉ trích bất kỳ một cá nhân hay một tổ chức nào cả cả ăn táo. Mình bắt đầu sự nghiệp của mình vào tháng sáu năm 2015.

Thật ra thì mình đã tốt nghiệp đại học vào tháng sáu năm 2014 và trở về Việt Nam ngay lập tức sau đó rồi. Nhưng mà tại vì cái thời điểm đó như mình cũng có chia sẻ thì mình không tìm được một công việc nào tử tế cả, cho nên là mình cứ vật và vật vờ ở Sài Gòn cho đến tận tháng sáu năm 2015 thì mình mới có công việc đi làm tử tế. Đầu tiên. Nói sâu hơn một chút xíu thì tại sao mình lại chọn cái ngành nhân sự mà mình vẫn cương quyết theo đuổi cái ngành nhân sự tới cùng cái lúc mà mình học đại học cũng không có một ai định hướng cho mình một cách rõ ràng về cái chuyện là với tính cách như mình, với cái thế mạnh như mình thì sẽ hợp lý. Nghề gì cả mình chỉ thấy rất đơn giản, một điều là khi mình còn ở mỹ, cái cảm giác duy nhất mà làm cho mình cảm thấy vui, đó là khi mình giúp được những cái em du học sinh mới sang họ hòa nhập với+ đồng và họ hòa nhập được với cuộc sống bên mỹ và họ phát triển thì mình cảm thấy rất là OK. Cho nên mình nghĩ là cái nghề nhân sự sẽ là cái nghề phù hợp với mình và mình quyết tâm theo đuổi nó tới cùng. Hey, đến bây giờ thì mình cũng không chắc là mình có hợp với cái nghề đó hay không nữa. Nhưng mà sn bây giờ mà nghĩ là bỏ đi mà làm lại thì thật ra là rất là mất thời giờ tại vì mình cũng 5, 5 trong nghề và mình cũng đã. Có một số những cái thành quả nhất định trong nghề rồi ý cho nên là mình sẽ không có nhu cầu thay đổi cái ngành nghề ở tuổi hiện tại nữa. OK quay lại vấn đề chính thì đến 5 2015 mình đổ vào chương trình quản trị viên tập sự. Của comparison to refico nói luôn cái tên công ty như vậy nói chuyện ha. Thời điểm đó thì. 2 bạn biết đó khi mà đỗ được vào một công ty rất là to một cái tên tuổi rất lớn thì ai cũng vui đúng không? Mình thời điểm nói là vui cực kỳ rất hạnh phúc 5 của mình có khoảng 20 tư bản. Mặc đỗ và chương trình quyền thực sự của pepsi thì đứa nào cũng rất là háo hức, mong chờ nghĩ là ồ, mình bây giờ rất là ghê gớm, rất là xịn, rất là quan trọng, bởi vì tại sao lại không? 22 bạn trên tổng số 4000 cái đơn hồ sơ gửi về đổ vào chương trình thì cũng là một cái sự chống chọi khá là kinh khủng để được cái thư mời làm việc đúng không rồi? Ở nhà mà bắt đầu mình ngồi mình lên kế hoạch là mình. Ngày đầu tiên công ty sẽ phải thảo mai thảo quả thế nào, cười thế nào, duyên dáng, làm sao rồi lấy lòng các anh chị cùng đồng nghiệp như thế nào để có thể gọi là có được cái ấn tượng đầu tiên tốt nhất? Nhưng mà cuộc sống nó không như là mơ. Ngày đầu tiên mà lên văn phòng trộm vía, bởi vì ai họ cũng đang rất là bận với công việc của họ, cho nên là họ chỉ ngước lên họ nhìn chào em xong là thôi, mình cảm giác có phần hơi hụt hẫng vì không được chào đón một cách rất là nồng nhiệt như là mình mong đợi nhưng mà cũng không quan trọng cái vấn đề nó đáng buồn hơn là mình đang hình dung là một công ty đa quốc gia to như pepsi thì sẽ có một cái văn phòng rất là đẹp, rất là xịn, rất là hoành tráng nhưng mà xui một cái là đúng. Cái 5, 2015 khi mình bắt đầu vào pepsi thì mình đi làm á. Thì văn phòng họ đang sửa cho nên là cái cảnh tượng mà mình thấy. Nó không phải là một cái văn phòng hoành tráng như là mình mong đợi. Rất là 8. From 10 20 tư đứa mình được cho vào nguồn tạo ra một cái phòng mà giống như kiểu cái công trình đang thi công mà chưa xong ấy xung quanh vẫn còn vôi vữa rồi các thứ các thứ các kiểu mình bắt đầu ôi ôi. Bao nhiêu gọi là mơ mộng của tôi mà công ty to đẹp thì nó. Cho qua cái giấc mơ về cái chuyện là được chào đón nồng nhiệt và văn phòng to đẹp thì nói đến câu chuyện là ngày đầu tiên khi mình lên văn phòng thì mình cứ hình dung là mình sẽ được gặp sếp dĩ nhiên là 24 đứa em ti cùng thời thì mỗi đứa sẽ có một anh gọi là sếp trực tiếp được quản lý đúng không? Thì mình đang hình dung là sếp của mình sẽ là một người rất là nồng nhiệt và niềm nở sẽ hướng dẫn cho mình tất cả mọi thứ sẽ nói cho mình biết là công việc của em là gì, trách nhiệm của em là gì và anh mong đợi gì ở em, cho nên mình rất là hớn hở hớn hở, hớn hở. Nhưng mà cuối cùng sếp của mình lại là một người rất intro veo ảnh, rất ít nói anh là người rất tốt nha, mình không có gì để mình phàn nàn về anh cả. Anh chỉ rất ít nói làm cho mình cảm giác mình không biết phải mở lời với ảnh như thế nào. Mình còn nhớ như in một lần mình đi ăn cơm trưa với ảnh, đó là sau tết cái cuộc hội thoại diễn ra đúng như thế này này chào anh. Ừ anh ăn tết vui không? Vui em ăn đi đâu chơi không anh về quê em. Về quê vui không anh? Vui em. Các bạn hiểu không? Các bạn hiểu hiểu, hiểu ý mình đang nói không, anh rất là kiệm lời, anh rất là ít nói nó làm cho mình cái cảm giác kiểu không biết phải mở lời với anh như thế nào và thay vì hướng dẫn cho mình rất cụ thể là mình cần làm gì mình cần phải có những cái công việc như thế nào thì anh quay lại một chồng tài liệu như thế này mà khi mình mở cái chồng tài liệu đó ra thì. Ngập nước, tẩy chỗ mình không hiểu một cái gì trong cái trong tài liệu đó hết, nó toàn là thuật ngữ chuyên môn. Nó toàn là những công thức chuyên môn. Nó toàn là những con số mà mình đọc xong mình kiểu tóc. Cảm ơn cuộc đời mình chưa bao giờ thấy một cái gì cả, mặc dù cái ngành mình học, nó cũng liên quan đến nhân sự đó. Nhưng mà tất cả những cái này nó là cái con mã mẹ gì vậy không hiểu. Mà mình quá nhát nhưng mình không biết phải mở lời ra để hỏi cái anh sếp của mình là thời điểm đó là anh ơi, cái này nó là cái cầu khỉ gì với anh cho nên là mình cứ ngồi mình cần mẫn mình Xem mình đọc mình nghiên cứu tài liệu và kết quả là mình vẫn không hiểu cái mẹ gì hết. Đó là một cái sự vở mộng số 2 khi mà mình đi làm thì cái trưa ngày hôm đó tất cả 24 đứa MT thì 23 đứa kia được sếp mời đi ăn cơm trưa. Còn anh sếp của mình thì anh quên mất là anh có mình cho nên là anh đi ăn cơm trưa một mình, còn mình thì cứ ngồi trong văn phòng vì mình thời điểm đó thì mình cũng không quen ai ấy để mà mình có thể gọi là rủ họ đi ăn cùng thôi. Mình cứ ngồi mình chờ Xem có ai rủ mình đi không xong, cuối cùng không ai rủ mình đi, thế là mình nhịn luôn bữa cơm chơi ngày hôm đó đến 2:00, chiều đói quá thì mình mới lọ mọ ra cái cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ổ bánh mì về nhai. Oai cái ngày đầu tiên đi làm của mình, đó là một cái sự vở mộng một cách toàn tập. Thôi bây giờ nói chuyện xa xa chút đi ha chứ nói cái ngày đầu tiên hòa nó cũng chán thì khi mà mình được nhận khi mình đã qua được khoảng một tuần đầu tiên khi mà mình đi làm rồi á thì mình bắt đầu không còn nhiều những cái sự mong chờ vào văn phòng vào xếp vào này kia nữa rồi thì mình bắt đầu mình tập trung vào công việc thì mình vẫn đang có cái ý định là bởi vì mình được tuyển vào để đào tạo thành cấp quản lý của công ty, cho nên là khối lượng công việc, nó sẽ rất là kinh khủng, nó sẽ rất là áp lực. Nó sẽ rất nhiều thứ mình cần phải học mình cần phải trau dồi mình cần phải làm mình cần phải rất là dành 100% tâm huyết để làm nhưng thực tế thì mình rảnh mình rảnh mình rất rảnh, mình rảnh tới mức mình xì trét, mình rảnh tới cái độ mà mình bắt đầu mình hiểu kìa của khoan khoan khoan có cái gì đó sai sai, tại sao mình lại rảnh như vậy, tại sao mình không có gì làm, tại sao, tại sao, tại sao công ty tuyển mình vào trả cho mình tận 18 triệu tại thời điểm đó nhưng mà mình lại thành như vậy, mình đâm ra hoang mang, mình chưa làm thôi chết mẹ rồi hay không phải là do mình mà là bởi vì mình mình ngu. Mình không biết việc phải làm mình, không biết mình phải cần phải làm gì cả. Tôi chết rồi. Công ty tuyển lộn người rồi công ty chọn chọn dòng m rồi mình là một thằng đần mình ngồi đây làm gì vậy? Tại sao mình lại ở đây? Mình rảnh cái độ mà mình mình phát hoảng lên là tại sao mình lại rảnh như vậy mà mình không có một cái gì để làm ngoài chuyện và đọc tài liệu chọn viết là còn chưa hết cơ nghiệp của tôi ở cái thời điểm đó là như thế này, tính mình thì loi nhoi. Các bạn Xem clip từ nãy đến giờ rồi thì các bạn cũng hiểu là tính là một cái thằng hơi điên, điên khùng, khùng hơi hâm hâm, cho nên các chị đồng nghiệp của mình là thời ở thời điểm đó tại trong công ty, đó là những cái chị nhân sự khác là thường xuyên hỏi một câu là. Ủa thì làm sao mà chọn ngành nhân sự vậy chị thấy em hợp là nhân sự? Bói mới thích làm bây giờ bố mới làm chứ bây giờ tuyên bố mới làm xong hỏi bố mày thế à? Cho nên là mình vừa rảnh là mình vừa bị người ta hỏi nhiều tới cái độ bắt đầu mình. Áp lực này chính là thôi chết mẹ mình có chọn sai ngành không thôi chết mẹ, tại sao mình lại ngồi ra giờ này mình có phải là một cái đứa vô tích sự hay không? Trộm vía người ta bận quá thì người ta stress còn đây là mình là rảnh quá, mình cũng stress mà làm sao không stress được tại vì các bạn hiểu không khi các bạn đã vào cái chương trình quản trị viên tập sự rồi á thì cứ 6 tháng một lần các bạn sẽ bị lôi ra để đánh giá năng lực và nếu như mà mình cứ tiếp tục rảnh như vậy thì không lẽ 6 tháng sau mình vào mình nói với anh chị là các anh chị ơi, 6 tháng rồi em rảnh em không có việc làm Ừ có mặt, ví dụ mình, tuy nhiên nó to ra nhưng mình chưa chơi mua cái mức đó. Mình biết là nếu như mình ra trước cái hội đồng ban giám khảo mình nói câu đó thì mình bị cho out ngay khỏi chương trình mà mình trở về trạng thái thất nghiệp và mình cực kỳ không muốn chuyện đó, cho nên là làm sao mà không stress được đúng không? Nhưng mà khổ, cái thân tôi một cái nữa là cùng thời điểm đó, tức là cùng cái 5 2015 đó thì phòng nhân sự không phải chỉ có một mình mình là MT còn một đứa nữa nó cũng được là m ti của phòng nhân sự mà trộm vía là background của 2 đứa mình. Nó cứ bị giống nhau ấy, mình cũng đi du học ở mĩ về, nó cũng đi du học ở mỹ về cũng 2 thằng đều sinh 5, 9, 2 rồi 2 thằng cũng đi thi m ti rồi cũng đổ với nhau rồi 2 thằng vào và bắt đầu. Các bạn biết vì sao mọi người bắt đầu so sánh mọi người bắt đầu kiểu. Ơ hiệp sao em không giống thằng kia, em có thấy nó đạo mẹo nó rất là chỉnh chu, nó rất là chuyên nghiệp không nó vậy mới là nhân sự ai như mày á nha loi nhoi em mà không hợp làm nhân sự em chỉ hợp làm CO thôi mà CO là không phải kiểu giám đốc thôi nhưng mà CO là ship entertaining officer giống như kiểu mình được tuyển vào để mua vui cho thiên hạ vậy thôi đó chứ mình không làm được cái trò trống gì cho nên là mình kiểu áp lực cực mà chưa hết mà mẹ cái thằng kia thằng kia là một cái thằng mà các bạn tưởng tượng vào văn phòng như thế này. Ừ à. Ừ xong rồi cứ mỗi lần mà mình kiểu như là ê ê đi ăn trưa t 2 800.000 cái này vui lắm thì nó sẽ phản ứng như thế này. Tui đang bận lắm, tập trung làm đi u 8 tạm tạm tạm cái gì? Mã mẹ nó đi làm mới có 2 tuần mà mặt ổng căng thẳng như đi cưa bom thì mình lại kiểu càng bị áp lực. Các bạn hiểu không mình thì đang đang vốn dĩ áp lực vì mình nghĩ là mình thằng vô dụng vì mình quá rảnh rồi mà nhìn cái mặt nó đi mình càng áp lực hơn xong rồi. Mọi người bắt đầu nói ra nói vào bắt đầu so sánh thằng hiệp với lại thằng kia thì mình bắt đầu kiểu thôi chết mẹ rồi kiểu này là bố kích anh ơi, các bạn ơi, sự nghiệp MT của mình là đi vào dĩ vãng rồi và mình kiểu. Không biết phải làm gì hơn ở cái thời điểm đấy nữa. Chọn và anh ấy, các bạn đừng hiểu nhầm mình và các bạn trẻ bây giờ chơi rất là thân với nhau. Chị em mình cứ chửi nó vậy thôi chứ cũng không có chuyện gì xảy ra đâu, đừng lo nhé, tụi mình vẫn là bạn tốt ở một cái chỗ là đến cái kì mà đánh giá năng lực 6 tháng đầu tiên của mình thì mình không những không bị chê là tệ mà mình còn được khen, thế mới sợ cơ mình được khen Hà Lan. Bực mình dã man, mình thề với các bạn là mình rất dị ứng cái chữ lâm tại vì sao các anh chị bây giờ em làm tốt cái gì? Các anh chị khen em phát huy, còn nếu như em có làm sai cái gì? Em đề nghị các anh chị chửi chửi thẳng mặt cho em để em biết còn khắc phục lắm lắm là cái mẹ chứ mình thề với các bạn. Mình không hiểu cái chữ lăm là cái gì luôn, bây giờ các anh chị mà nói mỗi cái chữ lanh song các anh chị không định nghĩa được cho em biết là em làm gì tốt, em làm gì không tốt để em phát huyết là em sửa chữa thì bố em cũng chả biết phải làm gì bây giờ lanh. Làm mình bây giờ mình rất là dị ứng, cái kiểu lanh luôn ai mà hỏi mình là anh là cái gì, đó là mình phải ngồi. Lâm với mình là một loại vải, nói thế cho nó vuông bực cả mình. Nói chung là nói như các bạn trẻ mà mới sắp hoặc chuẩn bị bước vào con đường sự nghiệp. Hình dung được là cái con đường mà trong những ngày mới đi làm, nó sẽ không phải là một con đường màu hồng đâu. Các bạn sẽ gặp một cái con đường mà rất là nhiều ổ voi, ổ gà và tuyệt đối nó không phải là một con đường nhựa thẳng tắp để dẫn bạn tới đức- khi các bạn rất may mắn và chắc là kiếp trước phải tu lắm thì kiếp này mới được như vậy. Lỗi thì không phải của riêng ai. Mình cũng thừa nhận là thời điểm đó mình không đủ lanh để mình có thể tự tìm tòi và học hỏi, nhưng một phần cũng tại công ty cũng không có một cái sự quan tâm đúng mức, cơ biết là. Muốn biết thì phải hỏi ông bà dạy rồi nhưng còn một câu nữa là people not to, nghĩa là cái màn hình dung ra. Nếu như các bạn hoàn toàn không có khái niệm rằng trên cuộc đời này có một cái sinh vật nó gọi là con chó thì các bạn sẽ không bao giờ lên mạng hoặc đi tìm hiểu Xem con chó nó là cái con gì đúng không- khi đến một cái ngày nào đó, khi bạn nghe được một ai đó nhắc về một con vật, nó gọi là con chó thì các bạn mới bắt đầu đi tìm hiểu, hình dung Xem con chó nó là cái con gì đúng không? Tương tự như trường hợp, nếu như các bạn vào công ty và không ai cho các bạn biết là các bạn cần phải làm gì, các bạn cần. Phải học hỏi những cái gì? Kịch bản cần phải tìm hiểu những khái niệm gì thì các bạn sẽ không biết không có một cái định hướng rõ ràng để tìm hiểu mấy cái việc đó. Cho nên mục đích của cái video này mình muốn nói rõ là nếu như các bạn không có được cái sự quan tâm đúng mực từ người khác thì làm ơn đừng như mình thời điểm đó đừng có ngồi chờ người khác đút cho ăn và hãy đi tìm nhiều nguồn thông tin hơn để tự phát triển cho bản thân mình. Không bổ dọc thì cũng bổ ngang để các bạn không thành công được. Ở công ty này cũng có công ty khác sản sàng hết bạn về. Giống như mình. Hay thôi viết, những cái cuộc đời tới đây là đủ rồi. Hy vọng cái clip này sẽ giúp các bạn nào sắp đi làm có một cái sự chuẩn bị nhất định cho con đường sự nghiệp sắp tới. Còn nếu không thì Xem như đây là một cái trang nhật ký để sau này mình già rồi mình còn nhớ là mình đã có một cái tuổi trẻ oanh liệt như thế nào.

Viết một bình luận

Bài viết liên quan