Cập nhật tình hình làm sếp

K rồi để bắt đầu cập nhật cho cái tập blog ngày hôm nay thì mình nghĩ là cái thứ đầu tiên nó bị sao ấy nhở. Nếu mũi quá biết cách lông màu. Cái thứ đầu tiên mà muốn nói mình muốn nói tới đó là mình đã bắt đầu học được cách để kiểm soát cảm xúc một cách tốt hơn. Tại sao mình lại nhắc đến cái chuyện quản lý cảm xúc đầu tiên? Bởi vì mình nghĩ nó là quan trọng với bản thân mình ở cương vị của một người làm trưởng nhóm khi có bất kỳ một cái sự thay đổi nào diễn ra mà các bạn sẽ nổi quạo lên hoặc là phát hoảng lên thì thật sự là các thành viên trong team của các bạn cũng sẽ rất là hoảng loạn và mình trước đây thì là một người không giỏi lắm về cái chuyện quản lý cảm xúc cá nhân của mình.

Khi nào mình bực mình buồn, mình vui, mình nổi quạo là người xung quanh sẽ thấy rất là rõ và thật sự là mình. Cũng không biết phải làm thế nào cũng như là mình không có có giỏi kiểm soát cảm xúc của mình khi mà có những cái thay đổi nó ra bất ngờ bất thường thì mình sẽ thường sẽ là kiểu áo hoặc là. Nói chung mình sẽ là như vậy trước đây. Và bây giờ thì mình đã ổn định hơn khi có những cái thay đổi bất ngờ. Nó diễn ra thì mình cũng bình tĩnh để mình nhìn nhận nó, mình đón nhận nó và mình tìm cách xử lý nó một cách nó ổn định hơn. Và bởi vì là lính lính trong team của mình thì các bạn cũng tính cách khá là giống. Mình thường có một cái sự việc gì đó nó tối các bạn đều rất là hoảng và rất là rất là kiểu ý. Cho nên là nếu bây giờ mình cũng là ê thì chắc là cả team sẽ cũng thế, cho nên là bây giờ mình buộc phải tự tiến hóa để mà mình có thể. Chứ không như vậy thì thật ra cũng không phải tự nhiên là mình học được cái đó đâu. Bạn cũng là cả một cái cái quá trình rất là dài. Mình bị đời vỗ cho phải gọi là toạt cả hàng ra thì mình mới gọi là trưởng thành hơn để mà học được cái thứ đó. Ngày xưa mình còn nhớ khi mà mình bắt đầu mới chập chững đi làm rồi mới bắt đầu vào nghề á thì rất là nhiều những cái anh chị đi trước, họ chững chạc, họ trưởng thành và họ rất là họ. Rất là có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống hàng ngày, trong công việc thì họ luôn nói về một điều là để luyện tập được cái chuyện đó là chúng ta cần phải gọi là sao ta? Phải tập trung vào những cái thứ mà chúng ta có khả năng giải quyết thôi, còn những cái thứ mà nó nằm ngoài khả năng chúng ta giải quyết và nó có xảy ra thì chúng ta phải cố gắng để lờ nó đi bỏ nó đi và không để những cái đó nó ảnh hưởng đến cảm xúc của chúng ta nữa thì khi đó chúng ta mới có dành đủ cái sự tập trung để giải quyết những vấn đề mà chúng ta khả năng tác động vào thì cái thời điểm đó mình nghe mình cũng ơ a tuyệt vời. Nhưng mà đúng là cái kiểu mà ồ ạt tuyệt vời nghe cho có các bạn, còn sau đó thì nó ko thấm, không thì mình xin khẳng định là nó. Dấm chả nhớ gì, mình vẫn cứ để cho cảm xúc, nó dẫn lối mình vào mình, cứ nó điên cuồng điên khùng như là một ***** ** *** khi mà có bất kỳ một vấn đề gì đó xảy ra và= cái việc mình kể cho bạn nghe câu chuyện này và những cái thông tin vớ trên thì ý mình cũng chỉ là đôi khi các bạn nghe mình nói như vậy. Mình cũng chỉ chia sẻ để các bạn có thể gọi là nhận thức trước là sẽ có những thứ rất nhiều thay đổi. Nó diễn ra và các bạn sẽ rất dễ để cảm xúc dẫn đường. Còn liệu các bạn nghe những cái lời chia sẻ này và các bạn có thay đổi được hay không? Thì mình cũng nghĩ là các bạn không thay đổi được ngay đâu. Và chỉ cần các bạn nhận thức được là mình có khả năng bị cảm xúc, dẫn lối thì các bạn mới có khả năng để gọi là học hỏi dần dần và thay đổi được bản thân. Cho nên là các bạn cứ cố gắng từ từ, các bạn sẽ thay đổi với thứ 2 nữa là mình đã bắt đầu học được cái bài học là thả cho các bạn nhân viên trong team của mình. Những cái quả bom lớn hơn. Nghe có vẻ hơi tiêu cực đúng không? Nhưng mà không mình nhận ra là mình có xu hướng bảo bọc các bạn trong team của mình một cách hơi thái quá. Mình cứ có cảm giác là mình sợ nếu mình để các bạn nó ra trực tiếp đi, nói chung là đi ra đời đi ra nói chuyện với những cái bộ phận khác gì phòng ban khác thì các bạn trong team mình sẽ bị cắn cho loài túi mật rồi các thứ các thứ các kiểu ấy và mình sẽ có xu hướng là ôn hết những cái trách nhiệm lớn về với bản thân mình, chỉ cho các bạn nhân viên làm những cái công việc mà nó hơi có tính chất an toàn cũng như là hơi hơi hơi. Chưa có những cái phạm trù trách nhiệm nó lớn hơn và mình nhận ra chuyện đó là không ổn lắm. Và trong một thời điểm, khi mà mình ngồi mình tự mình seri fashion, mình tự nhìn nhận lại quá trình của mình. Á thì để có được ngày hôm nay thật sự là mình ngày xưa bị sếp thả ra cho người ta cho người ta cắn rất nhiều ấy chỉ là mình bị cắn cho cho cho loài chành té bứa bắn cho tụt silip ra thì mình mới được ở vị trí ngày hôm nay và mình nhận ra là nếu như mình vẫn cứ bảo bọc những bạn nhân viên của team mình như vậy, nó sẽ dẫn đến 2 hệ lụy. Thứ nhất là bản thân người nhân viên của mình sẽ không lớn được bởi vì có được rèn giũa gì đâu mà lớn đúng không cứ làm hoài làm hoài làm hoài những cái nhiệm vụ y chang hàng ngày vẫn làm thì. Các bạn sẽ không thể nào có cái sự rèn giũa lại lớn hơn được. Cái thứ 2 nữa là bản thân các bạn cũng sẽ thấy chán bởi vì là các bạn nào khi đi làm cũng sẽ có một cái nhu cầu được phát triển bản thân đúng không? Và nếu như mình không cho họ cái cơ hội phát triển bản thân đó thì thực sự là mình nghĩ về lâu về dài, các bạn cũng sẽ tự chán, các bạn sẽ không cảm thấy còn vui vẻ với công việc bạn đang làm nữa. Cho nên là mình đã phải tự rèn dần bản thân mình ở cái chuyện làm mình bớt vỏ bọc các bạn lại và thả cho các bạn da bị cắn nhiều hơn một chút xíu thì mình hy vọng là cái chuyện đó sẽ tốt cho các bạn về đường dài và các bạn sẽ có thể học được nhiều cũng như là. Sẽ phát triển trên cái con đường sự nghiệp của các bạn với ngoài ra nữa thì thật sự là mình làm một cái đứa có cái tính gọi là hơi ¥0. Tâm mình lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, tức là. Có những cái công việc, những cái trách nhiệm mình đã giao cho các bạn mình đã ủy thác 100% cho một bạn trong team mình để làm chuyện đó rồi cho nên đồng nghĩa với việc là đến ngày đến giờ, khi cái công việc đó nó nó diễn ra, ví dụ như là một cái sự kiện đi đến ngày đến giờ nó diễn ra thì mình vì mình là uỷ thác cho người ta rồi và mình có xuất hiện trong cái event đó hay không thì cái sự có mặt của mình nó hoàn toàn nó không đóng góp được cho cái sự thành công hay thất bại của cái sự kiện đó nữa. Nhưng mình vẫn thấy lo và mình vẫn cứ phải gọi là có mặt thì mình mới cảm thấy yên tâm được và. Nó cũng lại dẫn đến hệ lụy là các bạn nhân viên nó cảm thấy là thiếu bị tin tưởng vì mặc dù mình đã giao trách nhiệm cho người ta rồi nhưng mà người ta vẫn cứ mình. Nó cứ xuất hiện để cảm thấy giám sát người ta ấy, mặc dù mình chỉ có ý tốt thôi là mình chỉ có có có cái ý là nếu như mình xuất hiện ở đó để Xem là có cái gì cần hỗ trợ thì mình hỗ trợ thôi. Nhưng mà ở góc độ của một bạn nhân viên thì bạn sẽ cảm thấy là không được tin tưởng và bị giám sát. Cho nên là mình cũng phải học cái bài học là OK, đã làm dao rồi thì không. Nếu mình xuất hiện mà không đóng góp được cái lợi ích gì cho đời thì thôi biến mất luôn và mình đã chơi rất lớn, có một lần có một cái event mình giao cho 2 bạn team mình xử lý. Cho đến ngày diễn ra event thì mình xin nghỉ phép nghỉ ở nhà đi du lịch luôn. Thật ra cái đó mình đau tim lắm á mình. Lúc đó mình đang ở đảo nam du và event thì nó vẫn chạy mà mình ngồi trên đảo mình kiểu lò hoạt mà không làm được gì. Bây giờ tôi đang ở trên đảo rồi nhưng mà dù sao thì cái sự kiện đó nó cũng đã diễn ra một cách rất là tốt đẹp và mình vẫn rất là mừng vì 2 bạn team mình đã xử lý nó rất là mượt và mình cũng đã học được một bài học rất lớn về cái chuyện là thả bom cho nhân viên nhiều hơn+ với cái chuyện là phải biết cách tin tưởng và để cho các bạn được có cơ hội lớn và trưởng thành tính. Mục đích cập nhật cuối cùng nữa thôi. Đó là một thành viên trong team của mình vừa mới xin nghỉ việc và đây sẽ là một tin rất là buồn. Nhưng mà thật ra thì mình cũng buồn lắm. Mình rất là vui vì cái sự ra đi này à? Không phải thật ra không phải là mình mình vui vì cái sự ra đi của bạn ấy mà là mình vui về cái lý do bạn ấy đưa ra để mà rời khỏi nhóm. Đó là bạn ấy là một người rất có hoài bão, rất khó là có giấc mơ và bạn ấy ra đi để thực hiện cái giấc mơ của bạn ấy. Và hiện giờ bạn ấy đang là vice president của cái cái cái. Tổ chức i rắc và mình rất là vui và mình nghĩ đây sẽ là một cái cơ hội để bạn có thể có nhiều cái trải nghiệm cũng như là những cái sự học hỏi mới. Cho nên là mừng cho em nó ờ và đồng nghĩa với cái việc này thì team mình cũng đang thiếu người. Cho nên nếu mà bạn nào có nhu cầu làm việc với chú thì nộp đơn nhé mà biết đâu chúng ta sẽ có cơ hội làm việc trong tương lai. Còn cái bạn huy tim mình khi vừa ra đi thì hi vọng là ở vị trí mới, em sẽ học được nhiều thứ, có nhiều trải nghiệm hay ho và một ngày đẹp trời nào đó. Nếu như em không hận anh thì nếu chúng ta còn cơ hội, chúng ta có thể quay lại và trở thành đông là thành đồng nghiệp với nhau một lần nữa. Còn bây giờ thì câu chuyện của mình cũng đã dài, mình đã cập nhật, muốn venti thứ những cái thứ mà mình đã trải nghiệm được.

Viết một bình luận