xuất phát điểm tôi làm kinh doanh. Cũng không nghĩ đến cái gì là sứ mệnh, tầm nhìn và cách lớn lao. Rất đơn thuần, có thể nó chỉ là cái bức xúc về mặt kinh tế gia đình, một cái mong muốn kiếm tiền hoặc. Một cái mong muốn tự do về mặt thời gian tài chính hoặc một cái cơ hội được trao đến từ bạn bè, thân hữu và các mối quan hệ. Thì sau khi làm một thời gian. Bây giờ làm thế nào? Cách để lột tả ra được móc ra được. Cái định hướng cho công ty để toát ra được cái sứ mệnh tầm nhìn vào cái mục tiêu trong dài hạn. Thế thì. Như cái câu hỏi đấy có nghĩa là đề cập đến cái phương hướng tư duy để chúng ta xác định được cái định hướng dài hạn, sứ mệnh, tầm nhìn cũng như là hoạch định các chỉ tiêu trong công ty thì chúng ta nhìn nhận thế này giúp tôi à? Ví dụ. Tôi minh họa cái bước đường kinh doanh của các anh chị nó đi như thế này xuất phát điểm nó là đơn giản. Đơn giản là cái kinh doanh mang tính chất cá nhân. Hoặc hộ gia đình. Đúng không với cái mục đích lúc đấy, nó rất cụ thể là tôi kiếm tiền. Đành rằng không dễ ạ, đành rằng không dễ có thể kiếm được tiền vì có công mở doanh nghiệp ra với mục tiêu rất đơn giản là thôi, em kiếm tiền cải thiện cuộc sống tự do hơn về mặt thời gian. Và nó cũng thoả ước được một phần tham vọng làm chủ thôi. Nhưng không phải dễ để đạt được cái này. Nhưng nếu chúng ta đã làm rồi và hôm nay còn ngồi ở đây có nghĩa là chúng ta đạt được cái này rồi. Sau đó chúng ta làm tiếp này một đoạn thời gian nữa thì nó lớn thêm một chút. Làm thêm một chút nữa và đến đây, giả sử hôm nay là ngày nay. Ngày nay chúng ta đang ở mức này, chúng ta tạo. Để có các kết quả. Cả về tài chính, cả về thời gian đúng không? Nhưng nhiều doanh nghiệp nó được sinh ra ở đoạn này với một cái mong muốn duy nhất là em phải mở doanh nghiệp để em làm ăn về lúc đấy mới ký được hợp đồng và mới xuất được hóa đơn. Đúng không ạ? Rất nhiều doanh nghiệp sinh ra vì cái nguyên nhân đó. Còn nếu không vì cái đó tôi cứ ở hộ gia đình cho nó khỏe. Không có việc gì phải công ty con theo gì cả. Thế thì tôi nói này, chúng ta từ những cái thực trạng như thế này, một phần lớn anh em doanh nghiệp thì chúng ta đi đến 2 cái bước đường để tư duy.
Bước đường một. Nếu em tự xác định được rằng em cũng không có tham vọng gì nữa đâu. Em kiếm thêm 10 mấy 2 chục tỷ nữa rồi đến đâu tính tiếp đằng nào thì công ty của em cũng chưa tốt và đằng nào thì cơ hội thị trường cũng chưa có gì là rõ ràng. Có nghĩa là vẫn tiếp tục con đường tuy dư tư duy một cách thật đơn giản là kiếm thêm tiền. Thế thì nếu anh nào xác định con đường đấy thì nó tôi khuyên thật. Quên hết mọi chuyện về chiến lược đi. Được không quên hết những bài toán lớn lao đi. Chỉ cần làm giúp tôi 3 việc việc một anh quản lý thật tốt tiền. Và nợ tôi nói là tiền và nợ. Ở câu, tôi không nói là quản lý tài chính vì quản lý tài chính nó rộng hơn. Tôi chỉ nói quý vị quản lý thật tốt cái tiền. Điều đó ám chỉ rằng, trong nhiều trường hợp, chúng ta không nhất thiết phải bán hàng đâu. Vì bán xong mất cả chì lẫn chài cụt, cả vốn mất cả công thì bán làm gì? Cho nên nói về quản lý tiền có nghĩa là chỉ nhăm nhăm cái việc là hàng 5 tiền về bao nhiêu, miễn là không chiếm đoạt của ai và đừng vi phạm pháp luật. Còn công nợ này thì lúc nào cũng phải đảm bảo tính pháp lý đầy đủ của một khoản nợ. Từ 5 triệu trở lên chẳng hạn. Là cứ phải giấy tờ ký tá đầy đủ cách tư duy là nếu khoản này tôi mang ra kiện thì tôi đã thắng về mặt hồ sơ chưa? Nếu thắng rồi OK, cái quản lý thật tốt. Thứ 2 anh quản giúp tôi là nhân viên. Nhân viên. Và cái quả thứ 3 là anh quản lý thật tốt, xây dựng thật tốt cái quan hệ đối tác. Cứu tập trung vào 3 chuyện này. Nhé. Là 6 thì đây người ta gọi cũng là chiến lược, nhưng nó là chiến lược duy trì. Xong rồi thoái lui lúc nào thì thoái. Được chưa? Thấy cảm thấy khó, khó chơi quá là gì ạ? Thông báo trả hóa đơn hủy hóa đơn báo ngừng kinh doanh. Xong rồi giải thể, tuyên bố phá sản hoặc ngừng luôn. Thì đấy là cái thực trạng của thị trường mình một con đường con đường thứ nhất là không tham vọng gì lớn. Vậy cái này có nghĩa là nó trả lời cho câu hỏi. Anh có muốn công ty của anh đi dài và lớn lên không thì nếu ở chỗ này, câu trả lời là không. Chỉ đơn thuần là em kiếm thêm được chút nào hay chút đấy, ít nhất là không để mất tiền và duy trì tình trạng được gì ạ. Kiếm tiền và tự do tài chính tự do thời gian càng lâu càng tốt. Được chưa? Thế còn loại thứ 2? Đó là trên bước đường này em đi. Nó vẫn chưa thỏa được cái chí kinh doanh của em. Bây giờ em muốn công ty em sẽ phát triển lớn mạnh và bền vững lên thì lúc đó hãy bàn đến chiến lược. Hãy bàn đến mô hình kinh doanh và hãy bàn đến những câu chuyện thuộc về bài bản, bởi vì nếu không bài bản tuyệt đối không lớn. Chúng ta thấy rằng trên thị trường có nhiều doanh nghiệp tưởng là mình lớn. Không phải nó chỉ to ra về mặt doanh thu, đồng thời với nó là to ra về mặt sự phức tạp và những cái rủi ro đang phải gánh chịu. Doanh thu lớn lên đồng nghĩa với việc nó tăng thêm cái áp lực, tăng thêm rủi ro và cũng tăng thêm phần nở như vậy nó tương đồng, nghĩa là doanh nghiệp chỉ có sự tăng trưởng về mặt quy mô doanh thu chứ chưa từng có sự phát triển. Sự phát triển là anh tăng một doanh thu, nó đồng thời tăng được lợi nhuận nhưng lợi nhuận không phải lợi nhuận hơi. Nhưng mà phải lợi nhuận= tiền. Tổ chức được quản lý một cách chặt chẽ hơn, khách hàng càng ngày càng gắn kết hơn vật sản phẩm mỗi ngày một tốt hơn. Nếu 3 yếu tố đó được duy trì cùng với tăng doanh thu mới gọi là phát triển. Còn nếu không, nó chỉ là gì thôi? 5 nay làm nhiều hơn 5 trước, chẳng qua là nhu cầu thị trường nó lớn hơn đấy thế thôi. Thì lúc đó này, nếu ông muốn lớn lên thì phải hỏi ông muốn tiếp tục lớn lên trong ngành ông đang làm. 2, ông tiến sang ngành khác. Nếu ông muốn tiến sang ngành khác, ông buộc phải nghiên cứu ngành đó. Và lời khuyên, cái gì không thuộc sở trường? Thì đừng bao giờ gục đầu vào chết đấy. Ngày xưa, bọn mình ngày còn bé, có cái câu nghe nó rất tục là gì ạ? Đừng thấy người ta ăn măng mà đi bẻ thạch dừa. Không dễ chơi đâu. Và đừng bao giờ tư duy rằng nó làm được mình cũng làm được chứ có cái quái gì? Thứ nhất là tính khí nó khác. Nhà nó khác, quan hệ của nó khác bối cảnh của nó khác. Vân vân không giống nhau đâu và ngay cả khi giống nhau đến 99% thì cái quyết định cuối cùng của mỗi một người trong điều hành kinh doanh là khác nhau. Cho nên không dễ thế đâu nên nếu muốn tiến sang ngành khác. Thì anh tiến sang với một trong 2 con đường. Con đường thứ nhất là tự anh xây dựng một đế chế kinh doanh của anh thì anh phải nghiên cứu kỹ lướng xây dựng mô hình vạch ra chiến lược, xây dựng đội ngũ chuẩn bị nguồn lực để cho anh làm thế. Đấy là bước chuẩn bị cho dù chu đáo như vậy cũng chưa chắc hẳn. Và con đường thứ 2 là anh tích lũy được một khoản tài chính đủ lớn. Anh bỏ sang với tư cách là đầu tư để phân tán gì ạ? À tăng thêm cái tính đa dạng của dòng tiền cho cá nhân này với tư cách là người đi đầu tư. Thế đấy là một con đường con đường thứ 2 là à? Em vẫn muốn bắt đầu những em xuất phát từ đây thôi. Bây giờ em muốn phát triển công ty em trong chính ngành này. Thế thì muốn phát triển công ty trong chính ngành đấy thì bản thân anh phải nhìn ra cơ hội. Kinh doanh. Đời nó rất hay là có những thằng nó nhìn đâu cũng thấy nhỉ? Nhưng có những thằng nhìn mãi vẫn bế tắc. Vậy theo anh chị, chúng ta làm thế nào để nhìn được ra cơ hội kinh doanh? Quay lại cách tư duy này. Lặp lại vấn đề này, tôi xuất phát từ việc kiếm tiền đơn giản, làm được khoảng thời gian bây giờ vẫn muốn phát triển công ty trong ngành này một cách bài bản và lớn mạnh hơn. Vậy tôi sẽ đi tìm kiếm gì ạ? Cơ hội kinh doanh trong chính ngành này? Một mặt tôi duy trì hoạt động hiện hữu, một mặt tôi nghiên cứu cơ hội, vậy làm thế nào để tìm ra cơ hội thì nó xuất phát từ việc là gì ạ khách hàng? Khách hàng và thực trạng của thông lệ thị trường. Khách hàng và thực trạng của thông lệ thị trường. Khách hàng có nghĩa là nhờ kinh nghiệm làm ăn lâu của anh rồi cho đến bây giờ. Anh mới phát hiện ra rằng là ờ trong chính cái ngành anh đang là khách hàng đang phải chịu đựng những gì? Có những thứ mà đáng nhẽ họ cầu nhiều hơn, nhưng họ đã không được áp đáp ứng bởi các nhà cung cấp mà trong đó có ai. Thế thì khi mà anh nhìn thấy rủi ro của thằng khác. Khi anh nhìn được ra rủi ro của thằng khác khi anh nhìn được ra nỗi đau của thằng khác. Khi anh nhìn được ra những nhu cầu của thằng khác mà chưa có thằng nào đáp ứng tốt được. Thì đó chính là cơ hội. Sau đó anh phân tích tiếp với các cái nỗi đau của khách hàng, thực trạng của thị trường chưa được giải quyết. Anh hỏi mình Xem và phân tích nguồn lực, kể cả về nhân lực và tiền bạc. Công nghệ nhà máy hiện hữu. Anh có rằng công ty của anh có khả năng giải quyết được vấn đề đó không? Vậy nếu anh trả lời được rằng hoàn toàn có thể làm được? Và có lộ trình hẳn hoi. Thì anh hãy đặt ra một cái phương án để anh giải quyết các vấn đề của khách hàng và thị trường này thì lúc đó cơ hội trở thành gì ạ, cơ hội thực sự. Còn nếu không thì cơ hội này chỉ là cơ hội ở mức độ nhận diện hay nói cách khác là cơ hội thì có nhưng anh không sẳn sàng để làm thì cơ hội đó không thuộc về anh. Lúc đó chữ may mắn là anh không có, còn nếu anh nhìn ra cơ hội và anh có năng lực thực thi, anh huy động đủ nguồn lực để anh làm thì lúc đó chữ may mắn nó đến với ảnh. Thế thì ở đúng cái đoạn ta nhìn ra cơ hội trên thị trường nhờ vào việc phân tích nỗi đau khách hàng và những nhu cầu chưa được đáp ứng, những thông lệ xấu của thị trường. Anh đặt ra một mục tiêu là anh giải quyết được cái chuyện đấy cho một phần phân khúc khách hàng chứ anh không đủ sức làm toàn bộ đâu. Và anh dự kiến nếu cứ cố gắng làm= một con đường easy nào đó. Và trong thời gian 10 5. Anh có thể giải quyết được cái đó? Trong 1 5 anh bắt đầu tham gia giải quyết và 10 5 thì anh có kết quả cuối cùng. Thì cái kết quả mục tiêu 10 5 này chính là mục tiêu chiến lược anh đi. Mục tiêu chiến lược anh giải quyết việc đó= cách là bây giờ con người tôi sẽ thay đổi nguồn vốn tôi sẽ tăng thêm. Tôi sẽ ký hợp tác với những thằng nào? Tôi sẽ thay đổi phương pháp quản lý. Tôi sẽ đầu tư thêm công nghệ từng 5 1 tôi sẽ đạt được là bao nhiêu? Thì đó chính là con đường của chiến lược. Vậy khi ở đúng cái thời điểm anh nhìn ra cơ hội kinh doanh, anh đặt ra nhiệm vụ cho mình rằng, OK, tao sẽ nhảy vào giải quyết chuyện này. Thì đó là số mệnh. Cái cách tư duy là như thế, vậy đầu tiên của việc hoạch định chiến lược sứ mệnh, tầm nhìn. Anh ơi, anh phải trả lời câu hỏi. Tôi vẫn tiếp tục kinh doanh kiếm tiền như hiện nay, hay muốn xây dựng công ty tôi lớn hơn và bài bản hơn để giải phóng lãnh đạo hẳn hoi một cách thực sự, tức là một ngày isi nào đó, nếu anh đạt được chuyện này, nghĩa là hệ thống của anh tốt rồi, quy mô tốt rồi, vị thế tốt rồi, anh có thể tách ra làm một người chủ. Một cách thực thụ có nghĩa là làm doanh nhân một cách thực thụ chứ không phải là gì à tự mình đi bán hàng, tự mình ký hợp đồng, tự mình đi đòi nợ, tự mình đi khắp nở, tự mình tuyển nhân viên tự mình đuổi nhân viên. Hiện nay chúng ta tự mình làm tất cả. Thì tự mình làm tất cả nó đang ở đoạn này. Còn nếu anh vẫn thôi, cứ kệ nó đi, có thêm một vài đứa nó giúp việc được chút nào hay chút đấy. OK, đừng mất công vào chiến lược làm gì. Tôi nói thật. Nhưng nếu muốn. Tôi sẽ xây dựng một công ty bài bản, có định hướng rõ ràng, đánh canh này. Là da gì ạ? Là ra vấn đề thì tôi cũng vẫn phải khuyên các anh, người ta bảo liều thì ăn nhiều nhưng ông ạ, cái đoạn này ông kiếm được. Ví dụ, nhà xe này đổ vài chục tỷ đưa cho vợ xong rồi á. Ông có muốn moi ra thêm để ném vào đây thì các ông nhớ cho bất luận là các ông làm một mình hay làm với vợ hà? Cái chỗ này, các ông đừng bao giờ động vào nữa, cái thứ ông đã tích lũy được và duy trì được một khoản giống như cái bảo hiểm gia đình. Đừng bao giờ đồng bào để riêng nó sang một ben được chưa? Sau đó huy động nguồn lực để chiến khúc bên này. Đừng liều đến mức độ là đành rằng kinh doanh trong nhiều trường hợp chúng ta phải quyết định là cắm nhà, cắm cửa. Nhưng anh chị ạ. Nếu không phải là một cơ hội thực sự quá rõ ràng. Không được ký= các thỏa thuận= văn bản trước đó rồi thì đừng dại mà làm việc đó. Chúng ta kinh doanh EME. Là kinh doanh là hôm nay em làm được 8. Sang 5 em mong làm được 10 nếu đột phá em làm được 10 5 chứ nó không có cái bước là hôm nay là số không ngày mai thế này. Rõ chưa? Cái quy luật kinh tế nó thế. Và nếu như một cơ hội thực sự quá lớn, một dự án quá hởi. Nhưng nếu cái dự án quá lớn và quá hời đỏ. Anh dự kiến nó mang lại cho anh một khoản lợi nhuận cách phổ thì anh cũng phải luôn nhớ rằng lợi nhuận ở đâu thì rủi ro ở đúng chỗ đó. Sự sung sướng ở chỗ nào thì nỗi đau cũng sẽ xuất phát ở đúng chỗ đó. Nếu anh muốn kiếm được của người ta một tỷ, anh có nguy cơ mất một tỷ hoặc 2 tỷ. Chuyện đó là bình thường. Vậy lúc đó câu hỏi duy nhất anh phải hỏi, nếu rủi ro xấu nhất xảy ra. Mà cơ hội này nó không thành thì cái giá phải trả của anh là đến đâu? Thế thì lúc đó anh quyết định= việc là anh có dám chấp nhận giá đó không? Nếu câu trả lời là có thì tất tay đi. Rồi á, còn nếu anh không dám trả cái giá= như thế thì người ta có cách tư duy tiếp là phân tán rủi ro. Phân tán rủi ro= cách. Chia bớt lợi ích cho những đứa khác, nghĩa là không chơi một mình. Thí dụ, mình làm xây lắp trước đây làm nhỏ, bây giờ có ông chú mới làm giám đốc sở, chú bảo có công trình khá lớn, mày làm không dạ cháu làm. Có khi không làm thì khỏe làm là chết đấy. Thế thì lúc đấy có 2 cách quyết định, nếu chết có chấp nhận không? Nếu chấp nhận làm đi. Còn nếu không chấp nhận được, đâu chấp nhận được một nửa thôi gọi thằng khác vào chơi với mình một nửa. Mà một nửa cũng không đủ sức. Chú cho cháu cơ hội thì để cháu bán cơ hội cho thằng khác. OK bán luôn lấy 3% cái gì? Cái cách tư duy là như thế. Rành mạch ra chứ còn là mập ma mập măng. Em cũng chẳng biết thị trường nó đi đến đâu. Tình hình bây giờ khó khăn lắm rồi. Ngành này cũng không dám chắc em có làm lâu hay không, lúc đầu và làm chiến lược làm gì. Đúng không ạ? Làm việc nó không có giá trị. Thì có vẻ tôi nói nó hơi ngược đời một tí tại vì thông thường là các ông thầy nói em ơi, em đi hô hào, động viên tinh thần nhưng tôi nói thật. Chúng ta phải sát sườn vào. Đồng tiền mới là cái thật trong kinh doanh. Doanh thu cũng là lừa đảo. Nếu ông nào bán b to b vào chủ nợ. Tiền mới là thật mà tôi nói cái thật của nhà mình chưa chắc được tiêu. Tiền mang về nhà mình quả thật không thật, nhưng mà quản lý cung ứng không tốt, mua hàng về chất đống ở trong đó thì tiền là kho. Một ngày đẹp zời cháy 4 kho xong. Xong rồi lại hì hổng đi vay tiền vay về, nếu mà kho. Công ty thì bé tí, nhưng mà văn phòng thì rõ là đẹp thôi, kí thì 2 con. Thế là vay tiền về kiếm được tiền về xong đổ vào đâu đổ và tiêu sản. Phải thực dụng từng xu cái này người miền nam, người ta làm tốt hơn chúng ta ở miền bắc rất nhiều lần. Có những công ty tôi nói anh chị doanh thu hàng nghìn tỷ nhưng mà bước vào văn phòng của nó, tôi nhìn thấy cái bàn nó dán băng dính vào cái chân. Nó bảo chưa đến kỳ thay. Và vẫn dùng được có gì đâu? Thế nhưng mà lương nhân viên thì 5 nào cũng được cải thiện. Và cuối tuần hoặc cuối tháng thì từ tướng đến quân đi chơi xung lắm. Và tôi nghĩ cái đó nó thực hơn. Là những cái gì đó mà mà bởi cái văn hoá và thông lệ thị trường từ miền trung ra miền bắc chúng ta hay bị cái hào nhoáng nó cuốn hút và tôi nói thật, bản thân tôi cũng khởi nghiệp từ 5 20 tuổi. Làm kinh doanh từ 5 20 tuổi đến bây giờ. Cũng gặp rất nhiều các anh chị em trải qua rất nhiều các cung bậc. Thì tôi cũng nhận ra một điều rằng, ở cương vị của chủ doanh nghiệp và giám đốc, cho dù nhỏ cho dù còn đang thua lỗ, chúng ta vẫn rất khó để cưởng lại được những cái đầu tư và tiêu sản và những cái mời gọi từ cơ hội bên ngoài. Ngày hôm qua chúng ta là một công dân bình thường thì gặp nhau trà đá, thuốc lào không sao chứ? Một tuần sau cái chứng minh thư của ông được đưa vào điền vào trong cái giấy đăng ký kinh doanh gọi là giám đốc công ty nào đó. Thế là ông bắt đầu áp lực bởi cái vỏ bọc của chính mình. Bây giờ là giám đốc công ty. Thế là cái nhu cầu về mua sắm, nhu cầu đầu tư và tiêu sản, nhu cầu phải tiếp khách tiếp khứa ở những nơi sang trọng hơn, nhu cầu đi theo dì à đi theo đàn đi theo lứa để sinh hoạt các câu lạc bộ đọc các câu lạc bộ này kia rất nhiều thứ và rất nhiều thứ chúng ta bị gì ạ? Cuốn hút vào đó rất nhiều lần mà nếu không bình tĩnh và tỉnh táo. Thì rất có thể chúng ta trả giá. Trong kinh doanh. Liều ăn nhiều có nhiều lúc chúng ta phải liều đến cùng nhưng liều thì phải biết nếu chết cái giá phải trả= bao nhiêu và chỉ cần trả lời câu hỏi, tao có chấp nhận cái giá đó không? Nếu chấp nhận thì chơi đi được chưa? Còn nếu không chấp nhận, đừng có chơi vì chơi là mất hết ấy. Thì đấy là nhân tiện một câu hỏi tôi cho rằng 2. Thì nó cũng là cái thời điểm phù hợp. Tôi có cái phân tích thêm như vậy với anh chị em với tư cách giống như một người bạn cùng làm kinh doanh chứ không phải với tư cách ông thầy. Vì tôi cũng cắm nhà nhiều lắm rồi.
Bây giờ không cần. Viettel. Bởi vì một là hết nhà để cắm rồi. Với thứ 2 nữa là mô hình kinh doanh của tôi bây giờ nó không cần phải cắm. Chỉ có đi lấy tiền trước của thằng khác.
Nếu không thì tôi tổng kết sơ qua chỗ này ở phần mô hình kinh doanh. Đầu tiên là chúng ta hiểu và nhớ được cấu trúc của mô hình kinh doanh. Tuy nhiên, tuy nhiên. Tuy nhiên, chúng ta cũng cần phải phân biệt cái mô hình kinh doanh mà chúng ta đề cập ngày hôm qua. Nó là mô hình kinh doanh đơn nhất. Của một sản phẩm dịch vụ với một dì ạ hoặc một nhóm sản phẩm dịch vụ với một nhóm, với một cái phân khúc khách hàng cụ thể. Còn ví dụ, trong trường hợp sau này chúng ta lớn hơn rồi chúng ta phát triển theo chủ chúng ta mở ra nhiều công ty thành viên để tạo thành một cái mô hình. Nó gọi là mô hình nhóm công ty. Tức là mô hình của hệ sinh thái hỗ trợ lẫn nhau thì 2 cái đấy là khác nhau. Một cái là mô hình kinh doanh của một cái là mô hình hệ sinh thái kinh doanh tương hỗ. Những cái chỗ mà người ta cứ nói là group hay là tập đoàn thực chất nó là nhóm công ty. Mà nhóm công ty như vậy là để người ta giải quyết nhiều bài toán, một là bài toán hỗ trợ kinh doanh, tận dụng nguồn lực 2 là bài toán điều hành tài chính. Thế thì sau này nếu mà có một cái dịp khác ở phần tài chính và pháp lý thì các thầy sẽ chia sẻ nhiều hơn với các anh chị. Nói như vậy để khi chúng ta đọc báo đọc chí khi chúng ta đọc tài liệu, chúng ta sẽ phân biệt được kẹo thì là lúc đó chúng ta thấy người ta cũng đề cập đến một cái thứ khái niệm gọi là mô hình kinh doanh thì chúng ta sẽ bị nhầm lẫn. Cho nên cái mô hình kinh doanh ở đây là mô hình với một sản phẩm hoặc một nhóm sản phẩm dịch vụ trên một phân khúc khách hàng mà công ty chúng ta thực hiện. Mô hình kinh doanh nào cũng bao gồm 4 trụ cột và chiếm thành tố. Dạ. 4 trụ cột. Nó là cái 4 cái góc giữ cho. Cái công ty. Cái cơ sở kinh doanh nó tồn tại và kỳ vọng kiếm được lợi nhuận bao gồm một là gì ạ? Khách hàng. Khách hàng khu vực khách hàng có 3 thành tố. Một là phân khúc khách hàng. Và thứ 2 là gì? À kênh kinh doanh với phân khúc khách hàng đó. Thứ 3. Là xây dựng mối quan hệ. Với phân khúc khách hàng đó từ trước, trong và sau khi bán. Trụ cột thứ 2 chỉ có một thành tố, đó là sản phẩm, dịch vụ, nhưng trong mô hình kinh doanh, người ta đặt vấn đề rộng hơn là giải pháp giá trị. Trụ cột thứ 3 là hạ tầng kinh doanh, có 3 thành tố thành tố đầu tiên là nguồn lực kinh doanh. Các cái nguồn lực, anh có các cái như là tài chính, nhân sự, bí kíp, công nghệ, nhà máy, nhà xưởng, đất đai. Kinh nghiệm tích lũy. Thành tố thứ 2 là quan hệ chủ chốt, anh không thể kinh doanh một mình, anh cần phải có các đơn vị quan hệ tương hỗ và cung ứng đầu vào cho anh. Thì cái quan hệ chủ chốt đấy bao gồm gì ạ? Nếu là doanh nghiệp thân hữu thì đó là các cơ quan, các đơn vị mà có quan hệ giúp cho mình triển khai các hoạt động kinh doanh. Còn nếu là doanh nghiệp kinh doanh thông thường như chúng ta thì đấy chủ yếu nhắm đến các nhà cung cấp chủ trốn. Cái đó là thành tố thứ 2 trong phần hạ tầng. À à thành tố thứ 3 là các hành động chủ chốt như vậy thì các hành động chủ chốt được Xem là một thành tố của mô hình kinh doanh. Điều đó lý giải rằng. Điều đó lý giải rằng cho dù anh có được tất cả 8 thành phố kia nhưng anh bỏ quên mất hành động chủ trộn. Anh mất tập trung vào các hành động quyết liệt để tạo ra giá trị và phục vụ khách hàng thì công ty chết vẫn hoàn chết. Và trụ cột cuối cùng là tài chính có 2 thành tố, một là dòng doanh thu. Người ta đặt vấn đề là dòng doanh thu, nó ám chỉ đến 2 việc việc một là doanh doanh thu của công ty, nó đến từ nhiều nguồn. Từ nhiều sản phẩm, dịch vụ khác nhau. Để nó gì ạ? Nó đa dạng các nguồn thu. Và nó phân tán cái do. Nhưng cái ý thứ 2, nó quan trọng hơn rất nhiều là cái dòng doanh thu, nó ám chỉ một cái là cái tính đều đặn của nó và cái tính lặp lại của nó nó mới quan trọng, nhất là ở khu vực bán lẻ. Anh chị nào triển khai hoạt động bán lẻ thì các anh chị sẽ ngấm đòn ở cái chỗ là cái lưu lượng khách và lưu lượng doanh thu hàng ngày hàng tháng. Nó đều quan trọng hơn rất nhiều so với lại chọt sủi. Cho nên đối với bitu seal thì là như vậy, còn đối với b tube thì các anh chị nhớ cho khách hàng trở lại mấy quan trọng. Khách hàng mua một lần không quan trọng. Bởi vì mua một lần xong rồi không trở lại nữa. Thì không quan trọng= cái việc họ trở lại vì khi họ trở lại nó biểu hiện cho một cái là gì ạ? Cái cam kết thương hiệu và niềm tin thương hiệu nó dần dần được khẳng định. Và thứ 2 nữa là khi có sự trở lại. Thì có vẻ như là cái khả năng dự báo về kinh doanh của chúng ta, nó sẽ được thực hiện một cách tốt hơn. Thế thì đó là cái kiến thức đầu tiên, chúng ta cần phải thuộc luôn. Đó là cấu trúc của mô hình kinh doanh gồm 4 trụ cột chiến thành tố khoan.
Hãy nhớ đến từng thành tố chi tiết nhưng đọc ra một phát 4 trụ cột 9 thành đó được chưa? Nếu như không nhớ được hết cũng được nhưng bắt buộc phải nhớ. Một là phân khúc khách hàng thứ nhì là sản phẩm dịch vụ và thứ 3 là tài chính. Làm 3 cái đấy bắt buộc phải nhờ thì cái thông điệp ở đây ở chỗ phân khúc khách hàng phải nhớ được đó là không được ôm đồm và không được tham. = những em làm xe lắc thì ai đặt hàng em cũng phải làm, đừng nghĩ thế. Có những công ty xây lắp, nó chỉ phục vụ dự án nhà nước. Vì thằng đấy nó có gì à? Quan hệ chủ chốt với nhà nước? Và vốn nó rất đông, nó chịu đựng được cái sự nợ nần 3, 4, 5. Nhưng có những cái thằng nói không với dự án có vốn nhà nước. Có những thằng dự án trên 50 tỷ mới làm. Nhưng có những thằng trên một tỷ em không làm. Em chỉ làm nhỏ và thu tiền liền. Cho nên là gì ạ, nguồn lực đến đâu?