Một cuộc hành trình của âu lo video essay dựa trên một bài viết được đăng trên trang the prison gaiters với chị Nguyễn vào ngày 13 tháng mười hai năm 2000 10 bẩy. Tuần vừa rồi là một tuần đen tối, hầu như ngày nào tôi cũng tỉnh dậy và đám mây xám lơ lửng trên đầu. Đám mây nặng trĩu như thể chỉ cần một tác động nhỏ thôi, nó cũng sẽ vợ tung và xối xả một trận mưa hoảng loạn, lo lắng bất an lên người tôi, tôi tha đám mây xám đỏ đi cả ngày cố gắng kéo nó đến những nơi có nắng, cố gắng dùng ý chí của mình để sưởi ấm cho nó tan đi thật nhanh nhưng tất cả đều không được tôi lên giường ngủ với đám mây ấy, cố lên nói những giấc mơ hoang mang về công việc tương lai cuộc sống để rồi tỉnh dậy lại thấy nó xám xịt, lạnh lẽo. Hầm hè đe dọa lơ lửng phía bên trên.
Có điều gì kinh khủng đã xảy ra mà khiến tôi cảm thấy đen tối đấy như thế. Bạn có thể đang tự hỏi và chính tôi cũng tự hỏi bản thân rất rất, rất nhiều lần nhưng tôi không có một câu trả lời nào chính xác cả đều có câu trả lời. Tôi có lẽ đã giải quyết được vấn đề của mình một cách dễ dàng. Tôi đang làm một số công việc quan trọng, tất cả cùng phải thực hiện song song một lúc và công việc nào cũng khó cũng cần thời gian và rất nhiều tâm sức. Trong khi đó, kết quả thu về thực sự không rõ ràng. Tôi cảm thấy mỗi một ngày qua đi, tôi nhích thêm được một chút nhưng cũng lại cảm thấy như chẳng đi được đến đâu. Mỗi khi suy nghĩ tiêu cực hiện ra, nó lại bay hơi lên thẳng đám mây xám phía trên làm cho đám mây ngày một nặng hơn, bé xuống bộ não vốn đã quá tải của tôi nhưng thật may mắn hay không, may mắn là vì đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải tình trạng này nên tôi biết chính xác mình cần phải làm gì. Tôi nhấc điện thoại và gọi cho trung tâm tư vấn tâm lý. Bài viết này kể lại, chuyến phiêu lưu của tâm hồn tôi và những gì tôi học được trong cuộc hành trình tìm lại ánh sáng trong bóng tối. Và tìm lại về chính tôi. Như phần một tình yêu và lý trí. Tôi có thể giúp gì được cho bạn một cô giọng trung niên trực tổng đài tư vấn tâm lý chậm rãi cất tiếng hỏi sau khi đã lướt qua hàng loạt câu hỏi ngắn Xem, tôi có ý định làm việc gì kinh khủng, cần can thiệp khẩn cấp hay không? Ví dụ như tự tử hủy hoại bản thân hay làm hại đến người khác. Tôi hít một hơi thật dài và bắt đầu nói tôi vốn có vấn đề về kiểm soát lo âu, đặc biệt khi nỗi lo này liên quan đến một điều gì đó trong tương lai mà tôi khao khát muốn đạt được nhưng không thể nắm chắc. Tại sao tôi biết được điều này? Nhưng bởi vì tất cả những lần trước, khi không thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra với mình, tôi đều tìm đến bác sĩ tâm lý và họ giúp tôi rất nhiều để nhận ra tận gốc vấn đề. Họ giúp tôi hiểu thêm về sức khỏe tâm thần và họ chỉ cho tôi cách xây dựng những thói quen tích cực để chăm sóc cho tâm hồn họ, truyền cảm hứng cho tôi viết chuỗi bài về tư duy tích cực. Ngay chính trên blog này. Tôi đi được đến ngày hôm nay. Bình an nhẹ nhõm, tự tin là nhờ vào rất nhiều những người đã từng xúc tôi trong những ngày đen tối đó. Tôi chưa bao giờ che giấu về vấn đề này cả. Đối với tôi, sức khỏe tâm thần luôn là một trong những chủ đề cần thảo luận nhiều nhất. Tôi hiểu cô ấy nói nhận ra tôi đã sống chung một vấn đề này từ lâu, vậy bạn thường làm gì khi cảm thấy lo âu? Cô ấy hỏi tôi kể ra cho cô ấy một danh sách dài. Tôi tập thiền, tôi tập luyện sự biết ơn tôi viết, tôi gặp bạn bè, tôi nấu ăn, tôi chăm sóc bản thân. Tất cả những điều tôi từng chia sẻ trên trang viết của mình ở trên blog. Ồ, vậy bạn làm rất tốt rồi. Cô ấy thốt lên, tôi thực sự không biết nên khuyên bạn làm thêm điều gì nữa? Tôi lắc đầu nói chính là bởi vậy, tôi biết mình đang làm rất tốt. Mỗi lần tôi làm những điều trên thì cảm thấy tích cực trở lại sau một thời gian ngắn nhưng lần này thì không. Tôi thực sự bế tắc. Đó là lý do tại sao tôi phải gọi điện đến đây. Ngừng một vài xe, cô ấy nói tôi có thể đến gặp trực tiếp bác sĩ và chuyên gia tư vấn tâm lý tại trường Xem sao? Họ sắp vào kỳ nghỉ đông nên không có thời gian cụ thể, nhưng tôi có thể cứ đến và làm một cuộc gặp ngắn chỉ trong khoảng 30 phút với bất cứ chuyên gia nào có giờ trống. Đôi khi lại thông tin cảm ơn và tắt máy. Đúng như những gì tôi nghĩ lần này mọi thứ thật không dễ dàng. Sau 1 2 ngày lần lữa, cuối cùng tôi cũng tìm đến trung tâm tư vấn tâm lý. Đó là một ngày rất lạnh, lất phất mưa. Tôi gõ cửa trung tâm với đôi bàn tay lạnh buốt đón tôi là một chuyên gia tư vấn nam trung tuổi có nụ cười từng trải. Ông ấy cũng bắt đầu hỏi tôi những câu hỏi y như câu tư vấn viên có điện thoại kia, tôi lại kể lại những gì mình đã và đang làm để kiểm soát lo âu rồi ông ấy lại nói y hệt như cô kia, tất cả những gì cô đang làm rất tốt rồi. Tôi không biết mình có thể đưa ra thêm lời khuyên nào nữa. Tôi thực sự chán nản, lạnh và ướt phần nào trong tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, muốn cắt ngắn câu chuyện và ra về sớm. Còn quá nhiều việc phải làm thay vì ngồi đây, tôi buồn chớ nghĩ. Nhưng ông ấy rất kiên trì tiếp tục trò chuyện với tôi. Chúng tôi bắt đầu nói về những thứ ngoài lề như dự định tương lai gia đình để tải tốt nghiệp và nhất là kỳ vọng của tôi về bản thân và cuộc sống một lúc trầm ngâm, ông ấy nói. Tôi nghĩ cô đang thiếu lòng trắc ẩn với bản thân. Cô kỳ vọng cao và khá nghiêm khắc với bản thân mình. Tôi không có lòng trắc ẩn với bản thân. Tôi gần như nhảy dựng lên nhưng tôi luôn là người đi đầu và yêu bản thân. Tôi từng viết rất nhiều về đề tài này, tôi cũng cố gắng dành thời gian cho mình hàng ngày. Những gì cô đang làm là rất tốt. Ông ấy tiếc nhưng tôi nghĩ cô cần thêm thời gian suy nghĩ ở bên trong tâm hồn chứ không phải chỉ hành động hay lý trí. Giả sử đây có là sự thật đi chăng nữa, tôi nhíu mày, nó có liên quan gì đến vấn đề lo âu của tôi rồi? Cô sẽ thấy ông ấy mỉm cười. Có vẻ như thế, tôi cần một= chứng khoa học rõ ràng. Ông ấy nói ông ấy sẽ gửi cho tôi một bài test để Xem tôi có đang đối xử bản thân về mặt tinh thần tốt hay không và giới thiệu cho tôi một hình thức thiền chuyên để luyện tập lòng trắc ẩn gọi là meta meditation. Tôi thiếu lòng trắc ẩn với bản thân. Tôi bước ra khỏi trung tâm tư vấn với một cảm giác vô cùng khó hiểu. Nhưng đó cũng là điều tôi thích nhất khi đến gặp chuyên gia tâm lý, họ luôn khiến tôi nhìn vào chính mình= một con mắt khác. Trên chuyến xe buýt từ trường về nhà, tôi đã nhận được email của ông ấy với đường link bạch test và thông tin về meta meditation của email là một dòng nhánh. Tôi đặc biệt hy vọng rằng cô có thể học cách tin tưởng vào quá trình cuộc sống, gợi mở từng khoảnh khắc một màu trên xe buýt. Tôi thử bài test ngay trên điện thoại của mình và ông ấy đúng. Kết quả cho thấy tổng điểm của tôi với lòng trắc ẩn với bản thân thấp hơn mức trung bình chứng tỏ tôi thực sự về mặt tâm lý đang đối xử không tốt với bản thân, nhưng bài test cũng cho ra nhiều con số khác bất ngờ giải thích lý do tại sao tôi không để ý là mình đang làm điều này đối với bản thân, ví dụ, hệ số cô lập của tôi rất cao. Thì tôi thường cảm thấy những vấn đề này, chỉ mình mình gặp phải và khó có thể chia sẻ với người khác. Tuy vậy, hệ số chánh niệm và nhân văn của tôi lại rất cao, chứng tỏ về mặt lý trí, tôi hiểu rõ những việc mình làm và tôi có cái nhìn tích cực, nhân đạo với người khác. Chính vì sự hiểu biết về mặt lý trí và lòng tốt với mọi người đã làm cho tôi nhầm lẫn là mình cũng đang tối tối về bản thân trong khi thực tế hoàn toàn không phải. Tôi nhận ra mối quan hệ của tôi với bản thân cũng như một cặp bố mẹ có trách nhiệm có giáo dục nhưng nghiêm khắc, nhiều kỳ vọng với con đẻ của mình vậy bố mẹ sẳn sàng nâng niu nói những lời yêu thương, mua cho con cái này cái kia chăm lo cho con chỉ với điều kiện là con học giỏi, con thành đạt. Vậy nên khi con không làm được những gì như kỳ vọng của bố mẹ, bố mẹ tỏ ra thất vọng với con ran mặt khiến cho con buồn. Đây là loại tình yêu có điều kiện, một loại tình yêu không khỏe mạnh nếu thực sự yêu thương và có lòng trắc ẩn đối với con, bố mẹ phải cho phép con được thất bại, bố mẹ yêu con, kể cả khi con không được thành đạt như kỳ vọng, bố mẹ phải là động lực chứ không phải là áp lực cho con. Khi nhận ra điều này, tôi đã rơi nước mắt vì tôi không thể ngờ được mình đang đối xử với bản thân hệt như cái cách mà tôi vẫn luôn phản đối trong mối quan hệ bố mẹ với con cái. Chính tôi đã nhầm lẫn giữa lý trí và tình yêu. Chính tôi đã tự đẩy mình vào nỗi lo âu, trầm cảm. Ngay tối hôm đó, tôi bỏ hết công việc, dành một đêm hoàn toàn thư giãn. Tôi ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, nhớ lại kỷ niệm ngày nhỏ mình hay Xem phim nước ngoài và khát khao sau này nhà mình có một cái bồn tắm để ngâm nước nóng, thư giãn thích thế nào? Vậy mà lớn lên may mắn sống trong một căn hộ có bồn tắm, tôi lại hiếm khi dành thời gian trong đó. Tôi cũng nghĩ về những ước mơ thuở bé được sống ở nước ngoài được thấy tuyết rơi được học nhiều điều mới, đừng nói tiếng anh và trở nên độc lập. Tất cả những thứ tôi muốn khi còn nhỏ hầu như đều đã đạt được, nhưng đôi khi thật khó có thể ngừng lại một vài giây và thành thật, vũ vào vai mình một cái để nói rằng, tôi ơi, tôi đã làm tốt lắm. Tôi cũng thật mấy thai mai đi Tây Sơn trong bóng tối có rất nhiều cách để làm bài thiền này. Tuy nhiên cách tôi làm là nhắm mắt thở, đều nghĩ về bản thân mình và nghĩ thầm mong cho tôi hạnh phúc, mong cho tôi khỏe mạnh, mong cho tôi bình an. Sau đó nghĩ về một người mình yêu thương nhất rồi kế đến là một người mình không thích, không thoải mái khi ở bên họ nhất và lần lượt gặp lại những lời trên chỉ thay ngôi xưng. Cuối cùng nghĩ về tất cả mọi người đang đứng xung quanh mình và mong những điều trên với bản thân và với mọi người. Bài tập này rồi chỉ kéo dài trong khoảng 15 phút cũng làm tôi cảm thấy ấm áp, vững chãi và yêu thương hơn. Đó là đêm đầu tiên sau khoảng 2 tuần, tôi được ngủ ngon giấc phần 2 niềm tin. Sáng hôm sau tôi gặp trinh hi, một người bạn thân của tôi ở trường và cũng là một người theo đạo thiên chúa. Tôi kể cho trinh hi nghe toàn bộ câu chuyện phải tuần đen tối vừa qua cũng như buổi gặp của tôi với nhà tư vấn ban đầu chính hết ngạc nhiên lắm, cậu ấy cười toáng lên và nghĩ rằng tại sao một người như cậu mà cũng phải lo lắng về tương lai, nhưng dần dần nghe câu chuyện của tôi, bạn ấy chậm lại hẳn rồi. Bạn ấy nói thì cậu kể câu chuyện của cậu thì mình cũng kể câu chuyện của mình. Cuối tuần trước, mình đã làm một chuyện hết sức ngu ngốc nhưng vì mình cũng hay làm chuyện ngu ngốc mình hay phạm lỗi lắm nên mình phải học cách tha thứ cho bản thân và tin vào chúa. Nếu không thì mình chắc không sống nổi nữa. Cái tôi nói. Cuối tuần trước mình đi xe buýt đến tiệm cafe x gồm cà phê này tương đối xa cách trường khoảng 30 phút lái xe ô tô. Hôm đó trời rất đẹp nên mình hứng chí hay là đi bộ từ đây về trường khoảng tiếng dưới 2 tiếng chứ mấy mình cũng từng đạp xe trên tuyến đường này rồi nên mình nghĩ là mình thuộc đường. Ấy thế mà mình lại lạc đường đấy, trời ơi, sau gần 2 tiếng mình đi tới đi lui trên đường cao tốc mà vẫn bị lạc giữa đồng không mông quạnh, chẳng có phương tiện công+ nào cả. Mình cũng không quen ai nên không dám nhờ lên xe riêng mình lại còn quên cả điện thoại và ví tiền nữa. Lúc đó mình ghét bản thân lắm, mình nghĩ chẳng có nghiên cứu sinh nào đang bận làm đề tài tốt nghiệp mà lang thang giữa đường cả mấy tiếng đồng hồ chỉ vì hứng lên đi dạo dạo này mình đáng ra đã biết được mấy trang rồi. Đúng rồi, mình bình tâm lại mình tha thứ cho lỗi lầm của mình và mình cầu nguyện tới chúa mình cầu nguyện cầu chúa, người biết có đang ở đây. Con đang lạc đường nhưng con biết người nhìn được đường đi cho con con biết người đang dùng cơ hội này để chỉ cho con một bài học nào đó về cuộc sống đúng lúc mình vừa cầu nguyện xong thì cậu biết không. Một chiếc ô tô đỗ xịch ngay bên cạnh, ông mai thui thư lâu 5 của trường và vợ ông ấy đi qua, ông ấy nhận ra mình bị lạc đường và cho mình đi ké xe ô tô. Thị trường ngay lập tức thật đấy. Ngay khi mình vừa nói tha thứ cho bản thân và tin vào chúa thì điều kỳ diệu xảy ra. Đây là một câu chuyện hết sức thú vị đối với tôi, khoan nói về vấn đề tín ngữơng nhưng niềm tin là một thứ cực kì kì diệu như cách người tư vấn viết trong email. Ông ấy hy vọng tôi đặt niềm tin vào quá trình của cuộc sống. Nếu như tôi tin rằng cuộc sống đang dạy cho tôi điều gì đó qua mọi khó khăn gian khổ. Nếu như tôi tin rằng một ngày nào đó nhìn lại, tôi sẽ hiểu được tất cả những điều đang xảy ra, chỉ là một phần của cuộc hành trình. Nếu như tôi tin rằng tôi sẽ ổn vì có một ai đó trên cao. Muốn nâng đở cho tôi thì mọi việc sẽ ra sao? Nghĩ vậy, tôi nói với trinh hi mình không theo đạo nhưng mình cũng muốn có niềm tin như cậu tin vào một điều gì đó lớn hơn. Ngay khi tôi vừa dứt câu nói đó, điện thoại của tôi reo lên và tôi nhận được tin báo rằng một dự án tôi đang theo đuổi và cảm thấy bế tắc đã được chấp thuận và được tiến thêm một bước. Trời ơi, tôi reo lên và ôm chầm lấy chính hy đó có thể chỉ là sự trùng hợp, cũng có thể là sự sắp đặt, nhưng tất cả những trải nghiệm này đã cho tôi một bài học đáng giá về niềm tin. Phần 3, bình an. Như hiện giờ tôi thế nào? Tôi vẫn ổn. Những ngày đen tối nhất cũng đã đi qua và tôi dần tìm lại cảm giác bình an vốn có. Tôi biết mình sẽ tiếp tục có những ngày vui, những ngày không vui và một lúc nào đó, cảm giác bất an sẽ quay lại gõ cửa tâm hồn tôi. Nhưng không sao hết, tôi chấp nhận và tin tưởng đó là một phần của cuộc sống và là một phần của con người tôi. Tuần qua, tôi cảm thấy tâm hồn mình đã trải qua một cuộc phiêu lưu từ bóng tối ra ánh sáng từ biển cả lo âu đến bến đỗ bình an. Và đây là những điều khúc chiết nhất tôi học được. Thứ nhất. Lo âu về bản chất không tốt, cũng không xấu con người không ai là không có nỗi lo thầy hướng dẫn của tôi từng nói không lo lắng chút nào mới là nguy hiểm, không lo lắng, thể hiện rằng chúng ta không còn quan tâm nữa. Lo âu, nếu thái quá có thể khiến con người trở nên thu mình trầm cảm những lo âu nếu biết sử dụng tích cực cũng có thể trở thành động lực để ta chuẩn bị tốt hơn cho công việc, để ý nhiều hơn vào chi tiết và luôn nỗ lực hết mình. Như thứ 2 yêu, bản thân phải xuất phát từ trái tim, không phải từ lý trí. Tất cả những việc ta có thể làm để nuôi dữơng tâm hồn như thiền, viết lách, làm vườn, nghe nhạc, đọc sách hay thậm chí trang điểm, mua sắm, ăn hàng đều tốt nếu chúng xuất phát từ trái tim. Tôi từng gặp rất nhiều người và có thể kể cả tôi trong đó nữa. Chị thực sự ngồi thiền mỗi khi cảm thấy bất an như thể thiền là một liều thuốc mà khi ốm thì bạn uống vào để khỏi bệnh nhưng thực chất không có một hành động hay giải pháp nào có thể khiến ta cảm thấy tốt lên ngay lập tức được. Nếu chúng không xuất phát từ những thay đổi ở bên trong. Thứ 3, sức khỏe tinh thần là vô cùng quan trọng. Nếu có điều gì bạn học được từ câu chuyện này thì tôi hy vọng đó là khi bạn gặp phải khúc mắc nào đó trong cuộc sống một thời gian dài mà bản thân bạn và bạn bè, gia đình của bạn không thể giúp được cho bạn thì hãy tìm đến chuyên gia tư vấn. Những chuyên gia này đều đã được đào tạo bài bản và có phương pháp gợi mở để bạn trao đổi khúc mắc của mình. Đừng sợ và cũng đừng ngại bản thân tôi cũng là một người được đào tạo chuyên sâu về tâm lý. Mặc dù ở mảng tâm lý, giáo dục học. Nhưng cũng có rất nhiều vấn đề khúc mắc.
Tôi cần tìm đến chuyên gia cùng giải đáp ở mỹ, khi tôi lấy lớp học về tâm lý hay tư vấn tâm lý ở trường, tất cả các sinh viên chuyên ngành này đều được đặt lịch hẹn yêu cầu, thường xuyên gặp với bác sĩ tâm lý để hiểu được thực chất công việc tư vấn là gì và không có những suy nghĩ lệch lạc kiểu như chỉ có người có vấn đề thần kinh mới phải đi gặp bác sĩ tâm lý không, không thể chúng ta cần phải thôi ngay những quan niệm xưa cũ đó và bắt tay vào chăm sóc bản thân mình một cách hiệu quả nhất. Tôi chia sẻ câu chuyện rất riêng tư này vì tôi tin rằng mình không phải là người duy nhất cảm thấy lo âu, trầm cảm và buồn nản về cuộc sống. Nếu bạn cũng đang trải qua những ngày u tối với đám mây xám trên đầu, đừng sợ mọi chuyện rồi sẽ ổn. Cũng như lời người tư vấn tâm lý cho tôi đừng viết tôi hy vọng bạn cũng có thể học cách tin tưởng vào quá trình cuộc sống, gợi mở từng khoảnh khắc một.