9 chuyên đề setup hệ thống quản lý vận hành công ty dành cho CEO

Các chuyên đề đầu tiên như anh duy nhắc đến, đó là chuyên đề về mô hình kinh doanh. Xác lập và soạn thảo chiến lược công ty. Thế bây giờ chúng ta nhớ lại này? Mô hình kinh doanh là chúng ta đề cập đến 4 trụ cột của công ty trụ cột đầu tiên là gì ạ? Khách hàng trụ cột thứ 2 là gì? Sản phẩm. Hay còn gọi là giải pháp giá trị. Giải pháp gia trì. Trụ cột thứ 3 là gì? Trường hợp thứ 3 là gì? Trụ cột thứ 3 là. Là nguồn lực kinh doanh. Trụ cột thứ tư mới là tài chính. Thế bây giờ nói đến chi tiết các thành tố 4 trụ cột của công ty như thế được cấu thành bởi 9 thành tố. Ở khu vực khách hàng trụ cột, khách hàng chúng ta có 3 thành tố, một là gì ạ? Phân khúc khách hàng. Phân khúc khách hàng có nghĩa là nếu chúng ta làm kinh doanh doanh nghiệp SMS, tức là doanh nghiệp nhỏ và vừa.

Hay bất kỳ một loại hình doanh nghiệp nào khác thì chúng ta phải nhớ là tuyệt đối không được ôm đồm mà phải xác lập cho mình một cái phân khúc khách hàng rất cụ thể. Ví dụ tôi làm kinh doanh thời trang, tôi phải xác định là tôi làm thời trang nam hay thời trang nữ hay cả nam và nữ. Ở vùng thị trường nào xác định độ tuổi ở đâu? Nói như vậy không có nghĩa là nếu tôi xác định làm thời trang cho quý bà thì quý cô đến là tôi không bán. Không phải nghĩa là khách hàng trọng tâm mà chúng ta tập trung vào đó để xác lập cái đặc thù sản phẩm, dịch vụ phục vụ cho họ. Có đúng không? Hay là ví dụ như ở đây có bạn làm về kinh doanh thực phẩm, nhà bếp cũng phải xác định luôn. Tôi sẽ bán cho các nhà bếp với quy mô nào? Thuộc loại hình doanh nghiệp gì chứ không phải một nhà hàng ngoài kia bảo đặt thực phẩm là tôi cung cấp không có. Đúng không nhỉ? Bởi vì nếu chúng ta làm tràn lan đi mà chúng ta không co cụm được làm thành một cái đặc thù khách hàng trọng tâm cho mình thì trong trường hợp đấy, chúng ta không có cách gì làm tốt được cái phần sản phẩm, dịch vụ. Hay là ví dụ như là thầy toàn phong thủy thì cũng phải xác định khách hàng mục tiêu của thầy là thầy sẽ làm phong thủy, công ty hay là phong thủy gia đình. Nếu làm gia đình thì truyền thông nó phải kiểu khác, có đông nhể cách tiếp cận nó phải khác câu chuyện nó phải khác. Nhưng nếu tôi làm truyền thông cho các công ty, tức là đối tượng của tôi là các ông chủ nói với thằng đấy lắm tiền nên sợ chết phải không thì tôi phải chơi kiểu khác mà dọa kiểu khác phải không kiểu đấy. Vân vân. Thì cái đầu tiên của của cái trụ cột khách hàng là chúng ta phải xác định cho= được phân khúc khách hàng. Chính vì từ khi xác định được phân khúc khách hàng chính như vậy, 2 thành tố còn lại chúng ta nhớ trò một là kênh phân phối. Vì mỗi một phân khúc khách hàng khác nhau nốt đòi hỏi chúng ta thiết lập một kiểu bán hàng khác nhau. Một kiểu tiếp cận khác nhau, một kiểu truyền thông khác nhau, một kiểu gì giao nhận hàng sản phẩm, dịch vụ và thanh toán khác nhau. Cho nên cái đấy gọi là kênh phân phối. Cái thành tố thứ 3 trong trụ cột khách hàng đó là xây dựng cái quản trị và quan hệ khách hàng. Nếu khách hàng của chúng ta là các cháu nhỏ thì chúng ta xây dựng cái quan hệ khách hàng kiểu khác. Nếu khách hàng là người phụ nữ trung niên thì xây dựng cái gì ạ? Cái quan hệ khách hàng kiểu khác. Chứ không phải là cứ gì ạ. Cứ tràn lan đại hải là ai thì cũng đến mùa trung thu là tặng bánh trung thu lại sắp trung thu này đúng không ạ? Ai thì cũng đến ngày là chúc mừng sinh nhật không phải. Đừng làm thế, mỗi một phân khúc khách hàng khác nhau, chúng ta phải lựa chọn kiểu chăm sóc khác nhau. Kiểu liên hệ khác nhau, ví dụ khách hàng chúng ta là các em tuổi teen, nó chỉ thích zalo, facebook. Đúng không ạ? Thì thôi thì mình cũng phải dùng zalo, facebook để tương tác với tụi nó. Đó thì cái phân khúc khách hàng nó giúp giúp cho chúng ta xác định rõ nét hơn cái độ lớn kinh doanh mà mình hướng tới. Vì nếu không xác định một phân khúc cụ thể như thế thì chúng ta sẽ rơi vào bài toán nó gọi là bài toán tràng, cho dù anh có làm đến 5, 5, 10 5 thì cũng khó lòng anh xác lập được một cái thứ người ta gọi là đặc thù và thế mạnh của anh nếu anh không xác định một phân khúc cho rõ nét. Đấy là cái trụ cột thứ nhất với 3 thành tố đầu tiên. Trụ cột thứ 2 là trụ cột về sản phẩm, dịch vụ viết đầy đủ, nói đầy đủ, đó là giải pháp giá trị điều đấy hàm ý rằng thí dụ tôi là người đi bán nước thì không đơn giản là tôi bán cho anh chị chai nước này. Mà tôi bán gì ạ? Rất nhiều thứ khác xung quanh cái quá trình từ tiếp cận. Cho đến hậu tiêu dùng của trang nước này. Chăm sóc thế nào, hậu mãi ra sao? Tôi cam kết về chất lượng dịch vụ như thế nào? Vân vân, tất cả những thứ đó vào nó+ gộp vào thành một cái thứ người ta gọi là trải nghiệm khách hàng hay là trải nghiệm tiêu dùng. Đó, điều đó giúp chúng ta mở mang ra rằng không đơn giản là ta bán cái sản phẩm, dịch vụ hay ví dụ tại cái hội trường này. Bình thường người ta cho chúng ta thuê cái hội trường này là gì? Người ta cung cấp cho chúng ta cái dịch vụ hội trưởng. Thế thì theo như mà cách tư duy ngày xưa là đấy, em có cái hội trường đấy, loa đài đầy đủ nha, ánh sáng đầy đủ nha các anh vào mà xơi. Nhưng mà nếu tôi đến đây, chúng ta đến đây mà những em lễ tân ngoài kia mặt không tươi cười. Chúng ta cần hỗ trợ gì đó? Các bạn ấy không hỗ trợ đến nuôi đến nơi đến chốn thì làm sao chúng ta có quay lại không? Như vậy, rõ ràng cái quá trình phục vụ đấy, cái quá trình đón tiếp đấy, nó nằm trong cái gói dịch vụ chứ? Mà ngày nay thì với sự tràn ngập của các sản phẩm, dịch vụ tương tự ở các đối thủ ở các thị trường khác, chúng ta thấy rằng người ta cạnh tranh nhau= giải pháp giá trị, tức là= cách+ gộp của trải nghiệm chứ không đơn thuần là cái sản phẩm cụ thể nào đó mà ta đưa cho họ nó. Khác với kinh tế ngày xưa ở chỗ đó. Cái trụ cột thứ 3 là trụ cột về nguồn lực kinh doanh, nguồn lực kinh doanh có mấy phần ạ? Phần thứ nhất là gì? Các nguồn lực chủ chốt về tài chính, về nhân sự, về kinh nghiệm về bí quyết. À cái nguồn lực thứ 2 là các quan hệ chủ chốt. Hay là các mối quan hệ chủ chốt mà mối quan hệ chủ chốt ở trong doanh nghiệp thì đầu tiên phải kể đến là cái loại mối quan hệ với nhà cung cấp. Cái thứ 2 là cái loại quan hệ với các cái gì ạ? Các cơ quan đoàn thể, ban ngành mà có thể các hoạt động của chúng ta làm sao nó có quan hệ mật thiết và phụ thuộc vào nó? Nhưng chủ yếu thì đề cập đến mối quan hệ của nhà cung cấp. Chúng ta đừng nghĩ là chúng ta kinh doanh, chúng ta chỉ cần lụy ông khách hàng. Bây giờ chúng ta lụy cả nhà cung cấp. Thí dụ giá thịt lợn mấy ngày nay đang tăng chóng mặt 2 3 chục% nhà cung cấp của em, nó cắt cầu phát em chết. Có đúng không? Nó mà cắt cầu hoặc các cái giao kết hợp đồng mà không được chắc chắn thì chắc chắn em gặp khó khăn trong bối cảnh như thế này. Cho nên. Cái áp lực cạnh tranh của doanh nghiệp, nó không chỉ đến từ đối thủ, nó không chỉ đến từ các yêu cầu mới mà lựa chọn mới từ khách hàng. Nó còn đến từ chính các nhà cung cấp. Cái đấy hết sức chú ý. Vậy thì như bữa trước, trên lớp có một bạn có nói rằng là chúng ta quan hệ thì phải quan hệ có chất lượng. Cho nên luôn luôn tạo mối quan hệ và quản trị cái mối quan hệ với nhà cung cấp cho nó thật tốt vào. Cái trụ cột là cái thành tố thứ 3 trong cái gọi là nguồn lực kinh doanh, đó là hành động chủ chốt. Hay còn gọi là hoạt động chủ chốt cái đấy, nó giúp cho chúng ta tập trung tập trung, tập trung, không bị phân tán. Thí dụ, công ty của chúng ta xác định là tôi chỉ tập trung vào sản xuất ra sản phẩm tốt. Còn ở các khâu về truyền thông khác, tôi có thể outsource thuê ngoài. Thì thôi, đừng vướng vào. 2 nữa là. Rõ ràng nếu tôi tổ chức một đội vận tải của tôi thì tôi chủ động. Nhưng mà nếu bây giờ cái quá trình vận tải đấy, tôi phải điều khiển, quản lý một cái đội vận tải quá phức tạp và gặp nhiều rủi ro trong quá trình vận tải thì tôi nên cân nhắc. Tôi chỉ tập trung làm cái việc gì? Là quan trọng để cấu thành cái giá trị lõi nhất của sản phẩm dịch vụ mà tôi cung cấp. Đấy là cái tư duy thứ 2, cái tư duy thứ 3 nữa là. Trong quá trình hoạt động thì chúng ta hay bị làm sao ạ? Chúng ta hay bị sao lãng chúng ta hay bị lôi kéo chúng ta hay bị khuyết phục, thuyết phục bởi những cái cơ hội bởi những cái quan hệ từ mép bên ngoài. Và rất có thể chúng ta xao lãng các hoạt động chính. Chúng ta bị dàn trải sang các hoạt động mà gì? Nó có thể ảnh hưởng đến hoạt động chính hay còn gọi là lấy thằng miền xuôi đi nuôi thằng miền ngược. Cho nên cố gắng tập trung, cho nên gần đây tôi mới tôi mới khuyên các anh chị rằng doanh nghiệp chúng ta muốn làm gì thì làm vui lòng, đừng để vướng vào 3 cái mất sau đây. Một là mất tập trung, đấy là tội đồ đầu tiên công ty đang hoạt động bình thường thì không sao, nhưng mà ngó sang ngành khác ngó sang hoạt động khác một cái là có khi hạ chết yểu ngay lập tức. Cái đấy nó nguy hiểm vô cùng, bởi vì cái tính mất tập trung trong hoạt động. Nó làm phân tán nguồn lực về con người, nó làm phân tán nguồn lực về hạ tầng và tài sản. Nó làm phân tán nguồn lực về gì về tài chính? Và khi phân tán nguồn lực về tài chính như vậy, bài toán cái mất thứ 2 chúng ta có thể gặp phải cố gắng đừng gặp phải đó là mất cân đối. Là cái thứ 2 cố gắng đừng để mất. Tức là có ít làm ít. Muốn làm gì thì làm, cơ hội đến đâu thì không cần quan tâm. Nhưng cứ phải giữ cho tôi cái gọi là gì, cân đối được tài chính, chúng ta nhìn thấy một cơ hội rất là tốt, nhưng bây giờ đặt lên bàn cân tài chính chúng ta không cân được thì đó là cơ hội không khả thi ông ơi. Chứ đừng có ham. Bão nhưng mà làm thế bao giờ mới dầu thầy ơi? Bao giờ rầu nó có mả? Nó có số chứ không thể nào mà giàu nhanh được đâu ạ. Muốn giàu được thì anh phải có cái cái điều kiện hoặc cơ hội cùng một lúc. Anh giải quyết được nhưng ngay kể cả cái người ta gọi là cái chân trụ hiện tại của mình mà mình đã để nó lung lay rồi thì đừng nghĩ đến câu chuyện xa vời. Và cái mất thứ 3 cố gắng đừng để mất. Đó là mất đoàn kết. Cái mất đoàn kết kinh khủng vì doanh nghiệp của chúng ta là doanh nghiệp SME như thầy quyền nói là gì? Nhỏ và sinh nhỏ và siêu nhỏ là chính. Cái tình trạng mất đoàn kết, nó xảy ra rất thường tình. Mất đoàn kết ở đây không phải chúng ta mất đoàn kết với nhân viên. Đấy là chuyện chuyện mất đoàn kết về mặt quản lý. Nhưng cái tôi ám chỉ ở đây là cái mất đoàn kết giữa những người cùng làm ăn với nhau, tức là thành viên hội đồng thành viên của công ty trách nhiệm hữu hạn và thành viên trong công ty cổ phần. Hoặc các cái gì ạ? Thành viên hợp danh liên doanh với nhau. Cái mất đoàn kết đấy, nó xảy ra từ đâu ạ? Chúng ta có thể lý giải được không khi mà nếu mà chúng ta làm bạn bè với nhau thì chơi với nhau rất thân thiết có phải không? Hàng tuần lại í ới gọi nhau đi nhậu này. Hàng tháng có khi là còn tổ chức gia đình thăm hỏi lẫn nhau, đi qua đi lại này vô cùng là thân tình nhưng làm ăn với nhau một cái là sao là đồ để làm ăn một cái là cãi nhau không làm thì còn bạn không phải luôn luôn. Nó là như thế, nhưng nó có tình trạng xảy ra chuyện đó. Vậy thì nguyên nhân của nó là tên, xin thưa anh, chị nhớ cho là không cùng cái góc nhìn và kiến thức nền về vận hành và quản trị doanh nghiệp. Nói ví dụ. Minh hiểu về tài chính, minh bảo, mày ơi, lợi nhuận thì= doanh thu- chi phí. Nhưng vì mình hiểu mình biết rằng à doanh thu. Thậm chí chưa thu tiền. Phải không ạ? Chi phí thậm chí chưa chi tiền nhưng thằng mà về kỹ thuật thuần túy, nó không hiểu chuyện đó. Nó bảo tao **** biết tao thấy tiền về mà đấy là doanh thu. Tao cũng **** biết tiền đã ra đâu mà mày bảo chi phí vô lý? Thế là cãi nhau. Có đúng không nhỉ? Thứ 2. Nếu mình hiểu về kinh doanh lớn, nếu mình hiểu về mục đích kinh doanh lớn. Thì mình sẽ nghĩ rằng là à? Tôi phải cố gắng tối đa hóa lợi ích khách hàng, từ đó khách hàng quay lại và tiếp tục trả tiền cho tôi. Tôi phát triển được nhưng thằng khác nó bảo mẹ kinh doanh thì phải để kiếm tiền, mày ơi, cần quái phải nghĩ nhiều thế, tao không cần biết cái đơn hàng này nó cãi nhau như thế. Bây giờ mày phải đi giải quyết cho= được, cầm tiền về đây cho ta. Thì đấy là thằng ngắn hạn. Trường của tôi là tôi làm cái tối đa hóa các lợi ích cho khách hàng nên là tôi dài hạn. Như vậy, cái góc nhìn nó khác nhau, nó dẫn đến cãi nhau. Tiếp tục nó khác nhau về cái quản lý đúng không? Nhể cái quản lý, bây giờ một thằng thì bảo cần quái phải bảo hiểm mày ơi, cần quái phải lằng nhằng thuê được thằng nào thì thuê đến đây phải làm là làm ngày nào thì làm làm mẫu đuổi. Nhưng mà nếu ông chủ thực sự, người lãnh đạo thực sự muốn hướng đến một doanh nghiệp phát triển thực sự thì mình nghĩ không được. Nhân viên cũng là khách hàng người ta gọi là khách hàng nội bộ. Chúng ta phải tối đa hóa lợi ích cho họ chứ? Đúng không ạ? Chúng ta phải lo cái nền tảng làm việc cho họ chứ? Cơm áo gạo tiền và chăm lo cho cái gọi là cái tinh thần và cái hạnh phúc. Nó làm việc cho họ chứ. Thì đấy. Và hơn nữa, nó có một cái nguyên nhân nữa, đó là các thành viên trong công ty đã không rõ ràng với nhau. Ngay từ khi bắt tay nhau để làm ăn. Cứ nói với nhau thế thôi chứ thậm chí đưa tiền cho nhau là không chứng tử, không giấy tờ, không biên bản tức là gì ạ cúng mà không đèn không hương không nến xong cúng và ông thầy. Cho nên làm ăn thì phải rõ ra cho nên chỗ này tôi mới khuyên rằng. Nếu chưa làm thì phải về làm liền. Đó là các thành viên với nhau nên ký với nhau một cách thỏa thuận.

Thứ nhất, một là thỏa thuận về vấn đề vốn thỏa thuận về vấn đề chia lời thỏa thuận về vấn đề sẽ xây dựng tổ chức công ty thỏa thuận trong các trường hợp xung đột, ý kiến mà không tranh cãi được thì phải làm theo luật. Đúng không? Thỏa thuận trong trường hợp nếu mày không làm với tao nữa thì bây giờ quy chế là mua lại vốn liếng này kia. Quyền hành cái kia là cứ thực hiện theo đúng luật doanh nghiệp chứ không chơi cái trò là không làm nữa hả bố về? Đúng chưa? Thì đấy, những cái đó nó dẫn đến cái mất thứ 3, đó là mất đoàn kết. Anh chị cố gắng đừng mắc phải vì đó chính là nguồn lực chủ chốt của các anh chị. Là cái thành phố ở cái khu vực gọi là nguồn lực kinh doanh. Thế còn về tài chính, tài chính có 2 thành tố cấu thành thứ nhất là dòng doanh thu. Người ta nói là dòng doanh thu chứ không nói là doanh thu, nghĩa là cái cơ sở kinh doanh, các doanh nghiệp, cái công ty của các anh chị nó có được cái tiền về thông qua hoạt động trả tiền của khách từ những dòng nào?

Viết một bình luận